Bất chợt, Thẩm Nguyệt dừng bước, quay người lại, nhìn thấy bóng dáng to lớn, vững chãi của Âu Thiên Hàn thì chợt khóe mắt cay cay, cô cảm thấy thật tủi thân.
Cô thư kí thấy anh nói giọng lạnh tanh thì sợ hãi, cúi đầu, cắn môi.
Âu Thiên Hàn bước đến chỗ cô, ôm nhẹ vào eo Thẩm Nguyệt, cấy giọng hỏi lần nữa :
"Là ai đuổi cô ấy?"
Cô thư kí lúc nãy im phăng phắc, ngước mắt nhìn Thẩm Nguyệt vẻ cầu cứu. Cô im lặng, đưa mắt nhìn Âu Thiên Hàn.
"Giám đốc...tôi không biết cô đây là người quen của anh... tôi thật sự không có ý đuổi cô ấy đi!"
Âu Thiên Hàn mặt lạnh như băng, hàng lông mày nhếch lên, giọng nói không nặng không nhẹ nhưng đủ khiến người ta nổi da gà :
"Không có ý đuổi? Lúc nãy tôi lại không nghe như vậy."
Cô thư kí kia hai tay miết chặt đến nỗi trắng bệnh, mặt cắt không còn giọt máu.
"Giám đốc...tôi xin lỗi. Là tôi không đúng!"
"Người cô cần xin lỗi không phải là tôi!"
Ả ta ngước mặt nhìn Thẩm Nguyệt, đôi mắt hơi mờ nước.
"Tiểu thư, tôi thành thật xin lỗi! Là tôi không đúng, là tôi đáng trách, mong cô tha thứ cho tôi!"
Thẩm Nguyệt nhìn cô ta, vẻ mặt khó xử. Cô ngước nhìn Âu Thiên Hàn, ý muốn tha cho cô thư kí kia. Anh lạnh lùng cất tiếng :
"Xin lỗi xong rồi thì mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi. Cô bị sa thải!"
Cô thư kí trố mắt bất ngờ, gương mặt cứng đờ, ả ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377542/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.