Âu Thiên Hàn cứ đứng đó, nhìn theo bóng cô cho đến khi khuất dần, đôi mắt bỗng chốc xám xịt. Anh đã đánh mất cô rồi sao? Là bản thân anh không tốt, không đem đến cho cô hạnh phúc sao? Âu Thiên Hàn quay người, đấm một cú thật mạnh vào tường, làm tay bật máu. Anh nghiến răng, liên tục trút giận. Lí do tại sao chứ?
7 giờ tối. Thẩm Nguyệt thờ thẫn bước trên đường phố. Cô trôi trong vô định, chẳng biết đích đến ở đâu. Thẩm Nguyệt dừng lại ở một phòng trọ nhỏ, ở tạm vài ngày. Cô dự định mai sẽ đi xin việc, kiếm tiền tiếp tục học tập. Cô nằm trên chiếc nệm trải dài trên nền đất, co rúm người vì lạnh. Cô đột nhiên cảm thấy nhớ anh đến tận cùng. Thẩm Nguyệt nhắm mắt lại, hình dung ra từng đường nét thanh tú trên gương mặt Âu Thiên Hàn, từ từ phác họa lại trong trí nhớ. Đôi mắt ôn nhu, hiền hòa khi nhìn cô đã hoàn toàn biến mất. Chắc bây giờ anh đang rất hận cô. Thẩm Nguyệt lấy tay đập vào đầu mình, tự trách bản thân sao lại tồi tệ và xui xẻo đến thế! Cô dằn vặt bản thân cho đến khi hoàn toàn chìm vào những cơn ác mộng dài...
Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt dậy từ sớm. Sự lạnh lẽo đến run người của căn phòng này làm cô không thể nào yên giấc. Cô ngồi dậy, toàn thân ê ẩm, cố lê từng bước vào nhà vệ sinh để tắm rửa, thay quần áo.
Thẩm Nguyệt tới trường. Phía trước cổng, chiếc ôtô quen thuộc đã đậu sẵn ở đó. Cô cúi gầm mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377503/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.