Bởi vì thức dậy có chút trễ nên Lục Cận Ngôn không kịp chuẩn bị bữa sáng, Thịnh Hoan liền đề nghị ăn sáng bên ngoài.
Đối với ý kiến của Thịnh Hoan, Lục Cận Ngôn đương nhiên không phản đối.
Thịnh Hoan về phòng lấy túi xách, khi xuống cầu thang đã thấy Lục Cận Ngôn mở cửa xe Bentley. Gần như không suy nghĩ, cô chạy đến ngồi vào ghế lái phụ, thở hổn hển. Không cho Lục Cận Ngôn cơ hội phản ứng, Thịnh Hoan lập tức ngồi trên xe, sau đó quay đầu nhìn sườn mặt Lục Cận Ngôn: "Anh đưa tôi tới bệnh viện được không?"
Cô nghĩ kỹ rồi, người kia luôn thừa dịp cô ở một mình mà xuất hiện, bệnh viện lại là nơi đông người, hắn sẽ căn bản không có cơ hội xuống tay. Nếu trong khoảng thời gian riêng tư cô luôn ở bên cạnh Lục Cận Ngôn, một là có thể cùng nhau bồi dưỡng tình cảm dùLục Cận Ngôn tính tình lạnh lùng, cô không biết có thể vun đắp tình cản được hay không, hai là cô cũng có thể né người kia.
Dù sao có Lục Cận Ngôn bên cạnh, anh là một người đàn ông, người nọ chắc hẳn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sườn mặt anh có hình dạng rõ ràng, đường nét cứng rắn. Ánh nắng vàng ấm áp xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên mặt anh, hình ảnh phản chiếu lay động, vô tình xoa dịu hơi thở mang theo sát khí đó.
Nhưng anh không nói lời nào, Thịnh Hoan cũng không đoán được suy nghĩ của anh.
Lục Cận Ngôn nắm chặt tay lái, cố gắng khắc chế bản thân, giọng anh hơi đờ đẫn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-chi-co-minh-anh/169310/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.