Edit: Nặc
Beta: Yin
- -------
Buổi sáng hôm sau, Thịnh Hoan thức dậy theo đồng hồ sinh học, cô nhìn thoáng qua phòng mình, không biết Lục Cận Ngôn đã rời đi từ lúc nào mà tấm chăn anh ngồi đã không còn nếp nhăn.
Đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, Thịnh Hoan giơ tay lên vỗ vỗ trán để giảm bớt cảm giác khó chịu, sau đó nhanh chóng bị thu hút bởi mùi thơm trong không khí.
Cửa phòng không được đóng chặt mà chỉ khép hờ, vậy nên mùi thơm càng rõ ràng.
Thịnh Hoan theo mùi thơm đi xuống lầu, mới vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, cô liền thấy anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà, đứng quay lưng về phía cô. Bóng dáng ấy vẫn lộ ra cảm giác lạnh lẽo tiêu điều nhưng hành động trên tay lại mang theo sự ấm áp không nên có.
Hơi nóng phả ra, mùi thơm của cháo gạo kê từ nồi áp suất đang sôi trước mặt Lục Cận Ngôn thấm vào không khí từng chút một, rồi lan tới mũi cô, tiến vào phổi cô.
Thịnh Hoan nhìn Lục Cận Ngôn, ánh mắt có chút phức tạp, cô chưa từng biết Lục Cận Ngôn lại có thể xuống bếp.
Trước tiên không kể đến thời gian của anh rất bận rộn thì tính cách và địa vị của anh thật sự không giống kiểu người sẽ tự mình nấu ăn.
Hơn nữa, mỗi lần xuống lầu cô đã nhìn thấy anh ngồi ở bàn ăn với những món ăn trùng lặp hàng ngày. Cô vẫn luôn nghĩ rằng có một dì giúp việc dậy sớm làm đồ ăn sau đó rời đi, cho đến hôm nay cô mới nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-chi-co-minh-anh/169300/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.