Cao Chí Kiệt cùng hai người bạn cùng lớp đi lòng vòng ngoài cổng trường mua vài món ăn vặt rồi mang vào trường.
Tô Hồng Ân len lén xem tờ giấy mà Mỹ An đưa cho, bên trên chỉ ghi một dòng chữ ngắn gọn.
"Kéo Chí Kiệt tránh xa xa Thanh ra lúc hai tiết thể dục chiều nay."
Tô Hồng Ân đọc xong thì ném tờ giấy vào thùng rác bên lề đường, vẫn tươi cười như cũ mà cười nói Cao Chí Kiệt.
Buổi học chiều đã đến, hai tiết đầu là toán nên mọi người rất tập trung nhìn lên bảng. Chỉ có Cao Chí Kiệt là phân tâm mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Cậu cứ có cảm giác gì đó rất bứt rứt trong lòng nhưng không rõ lí do.
* * *
Học xong hai tiết đầu, tôi mệt mỏi cất tập sách vào trong cặp rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cao Chí Kiệt cũng đứng dậy đi theo phía sau làm tôi có chút khó chịu.
"Không thấy nhục nhã hay sao mà đi theo hoài vậy?" Tôi bực bội nói.
"Làm việc lớn, lúc cần thiết thì tự trọng cũng không cần." Cậu ta nhún vai đáp.
Việc gì mà lớn, nghe ứa gan.
Ngay lúc này, Tô Hồng Ân đứng lên đi tới chỗ chúng tôi với vẻ mặt như đã thân thiết rất lâu, mỉm cười nói: "Cho tôi đi chung với, được không?"
Nhìn thấy nụ cười của Tô Hồng Ân, da gà trên người tôi bắt đầu nổi lên, khó chịu tới cực điểm. Không hiểu tại sao nhưng cái nụ cười của cậu ấy rất giả tạo, nhìn cực kỳ ngứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-quanh-toi-khong-duoc-binh-thuong/2736135/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.