Kì Nhạc đánh bài rất lành nghề, cậu móc bóp ra lục tới lục lui, thấytiền mặt không nhiều lắm, để phòng ngừa trường hợp xui xẻo thiếu nợngười ta, cậu dặn dò mấy câu: “Không cho ghi nợ, thua hết tiền mặt thìcởi quần áo, cởi hết thì đi ra, những người còn lại tiếp tục chơi.”
Những người kia đồng ý, bắt đầu xào bài.
Hai tiếng sau, Kì Nhạc mặc quần lót tứ giác, im lặng nhìn mọi người:“Các anh không đi nhảy sao? Chơi… Chơi tiếp hả? Đừng đùa chứ… Chừa chotôi cái quần được không?”
Trầm Thư ngồi bên cạnh cậu, bình thường cởi quần áo đều cởi mấy thứnho nhỏ trước, ví dụ như giày hoặc vớ, ngoại trừ áo thun lớn, đa số đềucởi từ trên xuống dưới, nhưng hắn lại dở chứng cởi từ dưới lên trên, vìvậy nửa người trên của hắn vẫn còn y nguyên, nhưng phía dưới đã khôngcòn quần lót, chim trực tiếp lộ ra ngoài, hắn bắt chéo hai chân: “Saolại không chơi, chờ tụi nó nhảy xong rồi chơi tiếp cũng được.”
Kì Nhạc: “……”
Kì Nhạc yên lặng nhìn hắn, mẹ nó anh bị điên hả, vào thời điểm này lẽ ra anh phải đứng về phía tôi chứ?!
Những người kia cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa định mở cửa thì Diệp Thủy Xuyên bước vào, cười nói: “Tiểu Viễn, anh….” Sau khi nhìn thấy tình cảnh nơi này, Diệp Thủy Xuyên lập tức nổi giận: “Mẹ nó, saoem bị lột sạch rồi?” Hắn nhìn về phía Trầm Thư, “Tiểu Viễn mất trí nhớ,có phải mày liên kết với tụi nó ăn hiếp em tao không?”
“Thèm vào,” Trầm Thư chỉ chim của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-dien-roi/2151337/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.