Hạ My đang tản bộ về phía hầm gửi xe giữa xế tàn vắng lặng thì bắt gặp một bóng lưng dường như đang rất mệt mỏi, ngồi trên ghế đá tựa hẳn ra phía sau. Trông…vô lực vô cùng.
Không giấu được tò mò, Hạ My không những đánh mắt mà còn dời bước chân chầm chậm về hướng đó, đến gần mới phát hiện hóa ra không phải ai xa lạ.
- “Sao còn ngồi đây? Trễ vậy rồi!”
Câu này không hẳn là hỏi vì thắc mắc, mà là muốn mở đầu cuộc nói chuyện hơn là tìm lời giải đáp.
- “Hạ My!”
Minh Nhạc Y ngẩng mặt, dùng đôi mắt to tròn long lanh của mình nhìn cô thư ký, nhạt nhẽo.
Hạ My cũng dễ nhìn ra vẻ đượm buồn trong nó. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Vắt chiếc áo vest đang cầm trên tay lên lưng ghế. Giọng điệu như nhìn thấu hồng trần lại vang lên:
- “Có phải vì chuyện lúc trưa không?”
Nhưng…Minh Nhạc Y không đáp, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận đó là sự thật. Nó đã rọi thẳng vào tâm can Y lúc này. Đặt bản thân mình vào tình huống như vậy…bảo không uất ức thì là không thể.
- “Hiểu lầm rồi.”
Tiếng thở dài của Hạ My còn chưa kịp dứt thì Minh Nhạc Y đã mạnh mẽ bật lại với toàn bộ sức bình sinh vốn có và ấm ức đè nén từ sáng cho đến tận bây giờ:
- “Hiểu lầm thế nào được! 1, 2 hay thậm chí là 3 còn cho là tôi chưa nhìn ra được nhưng nếu lần thứ n mà vẫn không thể thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693622/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.