Minh Nhạc Y vẫn chôn chân một chỗ, thời gian dường như ngưng đọng, mọi vật chung quanh đều trở nên lu mờ. Chỉ có thể ngẩn người nhìn Lập Viễn Sa dựa dẫm vào vòng tay Đài Thái Ngữ mà không khỏi chạnh lòng. Thì ra người gần gũi chị chỉ có chị ấy là có thể. Thì ra người có khả năng làm lộ ra bộ mặt yếu đuối này của chị cũng chỉ có chị ấy. Thì ra khoảng trống trải trong lòng chị bấy nhiêu năm nay cũng chỉ chờ mỗi chị ấy đong đầy chứ chẳng cần một ai khác. Kể cả một người nguyện ý chân thành với chị như em cũng khó mà chen chân.
Khẽ cười nhạt nhẽo lại nhớ tới đêm ấy. Minh Nhạc Y một mình đến tiệc cưới của Mỹ Cận Nhan để rồi phải lặng lẽ đứng một góc nhìn Lập Viễn Sa và Đài Thái Ngữ tình tứ bên nhau, từng ánh mắt, cử chỉ và hành động thân mật mà hai người dành cho nhau đến tận bây giờ Y vẫn không thể nào quên được. Cứ ngỡ tâm trí là tờ giấy quyến, mỏng mịn non mềm mà in dấu đến ngàn thu.
- “Chậu đã có hoa. Ở bên cũng chỉ là cỏ dại.”
Hạ My ngoái lại nhìn mà thở dài. Ngắn gọn nhưng ý vị thâm trường. Không tin Minh Nhạc Y không hiểu.
Hạ My nhẹ nhàng thúc giục:
- “Vào nhanh đi!”
10 phút trôi qua
Đài Thái Ngữ bỏ tay ra, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trên cổ Lập Viễn Sa. Nhận thấy không đáng ngại thì cất giọng hỏi:
- “Ổn rồi chứ?”
- “Ừm!”
- “Bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693618/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.