Căn nhà bằng gỗ đơn sơ trên núi được bao bọc bởi rừng cây xanh tươi, chim chóc không kiêng dè gì mà tự do bay tới bay lui thậm chí còn đậu trên vai một nam nhân khoảng ba mươi đang trồng dược.
Ở kiếp thứ tư, nàng là một con chim sẻ nên nàng biết rằng động vật mà gần gũi với con người như thế thì chỉ có hai lí do.
Một là đã quá quen thuộc và người đó cũng không có ý định làm hại tới chúng, hai là người đó làm chúng cảm giác được sự an toàn và dễ gần.
Nhìn nam nhân ngũ quan chính trực, khuôn mặt hiền lành này thì theo nàng hắn thuộc thứ hai vì nếu thuộc loại thứ nhất thì động vật cũng sẽ có một chút kiêng dè đằng này chúng không có một chút sợ hãi nào.
“Gia gia” Vương Trung lên tiếng gọi nam nhân kia, nam nhân vẫn chăm chú vào đống dược thảo cũng không thèm nhìn Vương Trung nói: “Cái tiểu tử thối nhà ngươi, vừa mới đi sao lại về rồi? Đi chỗ khác đừng làm phiền ta”.
Trên đường đến đây nàng cũng nghe Vương Trung kể về “lão nhân” tên Vương Lương này. Sở dĩ nàng gọi Vương Lương là lão nhân vì tính tới nay tuổi thọ của Vương Lương đã là một trăm năm mươi bảy tuổi là một huyễn đan sư cấp bậc huyễn hoàng thất giai.
Ngoại hình con người ở thế giới này tùy thuộc vào tu vi huyễn lực, tu vi càng cao tuổi thọ càng dài, tốc độ già hóa cũng chậm lại chính vì vậy khi nghe Vương Trung gọi Vương Lương là gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-huyen-luc-toan-chuc-thien-tai/3232704/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.