Trong một căn nhà tranh đơn sơ Bạch Nguyệt Linh đang thoải mái nằm ngủ, khuôn mặt trẻ con dễ thương như một tiểu tinh linh lười biếng, miệng thì nói mớ: “Soái ca a” tới mức nước miếng cũng chảy ra.
“Linh nhi dậy ăn cơm nào, con heo nhỏ này: ” Tiếng mắng yêu của Âu Dương Lam làm Bạch Nguyệt Linh đang mơ thấy một dàn soái ca phải tỉnh giấc.
Mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, Bạch Nguyệt Linh nhìn thấy nàng đang ở căn nhà tranh mà mẫu tử nàng đang sinh sống.
Di? Không phải nàng đang ở hồ nước sao? Sao bây giờ nằm ngủ trong nhà rồi?
“Mẫu thân, sao Linh nhi ngủ ở đây?” Nàng thắc mắc hỏi mẫu thân nàng, một tiếng cười dịu dàng đầy sủng nịnh của Âu Dương Lam vang lên, nàng vừa cười vừa nói: ”Linh nhi đọc sách ngủ gật, là Ly tỷ bế con về đó”.
Bạch Nguyệt Linh xoa xoa cái mũi nhỏ bé của mình, nàng đang định lên tiếng thì tiếng của Tiểu Ly ở ngoài cửa vang lên: “Phu nhân, lúc Tiểu Ly bế tiểu thư về thì cái miệng của tiểu thư không ngừng gọi cái gì mà soái ca nha”.
Bạch Nguyệt Linh trừng mắt Tiểu Ly nhưng dù nàng có trừng như thế nào cũng không tạo ra uy hiếp với Tiểu Ly.
Từ lúc mẫu thân nàng sinh thì Tiểu Ly cũng đổi cách xưng hô, nàng ấy gọi mẫu thân nàng là phu nhân còn nàng là tiểu thư.
Cũng may là bọn họ không biết soái ca là gì nếu không chắc nàng phải tìm một cái lỗ để chui xuống.
Sau khi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-huyen-luc-toan-chuc-thien-tai/3232703/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.