Con đường nhỏ tựa như chiếc cầu dẫn tới mảnh đồi núi này, tiến thẳng vào trong khu vực Gò Tiên.
Sương trắng bồng bềnh, thác nước vàng trút từ trên cao xuống đỉnh núi, nơi đây xinh đẹp tới lạ lùng, khí tức Tiên đạo ngập tràn.
Khu vực này cũng chẳng phải nhỏ, chí ít là không cách nào thấy được phần cuối, và quan trọng nhất chính là nó đang lơ lững giữa không trung, cách rất xa với mặt đất, tựa như là một vùng đồi núi thánh khiết đầy thần bí.
Chỉ là, nếu như đứng ở trên mặt đất thì sẽ không cách nào thấy được nơi này.
"A..." Trên đường đi có không ít người ôm đầu rên rỉ, thậm chí còn lăn lộn bên dưới mặt đất với vẻ đau đớn khó tả, tất cả đều là học sinh của hai viện.
"Ha ha... Ta chiếm được kinh văn đệ nhất của Tiên cổ, nhất định sẽ vô địch thiên hạ!" Có người cười như điên, nước mắt gần như trào hết ra ngoài.
Trong hư không thi thoảng sẽ có lưu quang xẹt qua, đó chính là dấu ấn mà các anh linh lưu lại, nó ảnh hưởng sâu tới tất cả mọi người, quấy nhiễu nguyên thần của bọn họ.
Nhưng, theo thời gian chuyển dời thì những dấu ấn anh linh kia sẽ rời đi, cũng sẽ không giết chết những người này, cho nên đây cũng chính là nguyên nhân mà trưởng lão hai viện dám để đệ tử môn đồ của mình tới.
Giữa đường, có người dần tỉnh lại trong cơn u mê, thế nhưng nếu như lại để cho các dấu ấn linh bám vào người và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2013027/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.