Chương trước
Chương sau
Từ sau khi chia làm hai hệ thống lớn, tổng kết ra con đường tu luyện khác nhau thì gần đây bầu không khí trong Thư viện Thiên Thần rõ ràng cũng đã khác trước, vô hình chung hình thành nên một loại quan hệ cạnh tranh, khiến người ta không thể không ganh đua. !

Bởi vì một khi buông lỏng liền mang ý nghĩa bị người khác vượt qua!

"Ầm!"

Bên trong đống đá vụn, một thanh niên với nước da màu đồng đang tĩnh tọa, có rất nhiều tảng đá đang phập phồng cùng nhịp thở của hắn, cuối cùng càng có một vài tảng đá nổ tung giữa không trung!

Cảnh tượng như thế này khá là khủng khiếp, hô hấp của một người mạnh mẽ đến mức làm cho những tảng đá bay bổng, cũng coi như là thiên hạ hiếm có rồi.

Không nghi ngờ chút nào, sau khi bước lên con đường này, theo đuổi cực điểm của kim thế pháp, trong lòng của tất cả mọi người như có một ngọn hải đăng dựng đứng, không ngừng tìm kiếm ánh sáng ở phía trước.

Trưởng lão trong Thư viện đã nhắc nhở bọn họ rất rõ ràng, tồn tại một chỗ gọi là Thánh viện, người ở đó đang đi ở tuyến đầu trên con đường này, chứng minh hào quang đầy lấp lánh của con đường phía trước!

Mà những người Thư viện Thiên Thần bọn họ, chính là con cưng của trời bên trong cửu Thiên thập Địa, sau khi lựa chọn con đường này và có sự chỉ điểm của những lão quái vật đi trước, chắc chắn sẽ tăng nhanh như gió.

Từ lúc nhỏ bắt đầu tu hành, bọn họ đã là người mạnh nhất ở khu vực của mình, học thứ cái gì cũng đều nhanh chóng, một khi truyền thụ thì có thể nắm giữ chỉ trong nháy mắt.

Bây giờ, có một con đường vô thượng đã được chứng thực sự quang minh chói mắt, có các kinh nghiệm đúc kết từ lão quái vật, bọn họ sao có thể thua người khác được chứ, tất cả cần phải một bước lên trời.

Có thể đi vào Thư viện Thiên Thần thì đều không phải là người bình thường, ai cũng có dã tâm của riêng mình, hiện tại cơ hội đã tới vào giây phút cuối cùng, rất nhiều người cho rằng, khi bọn họ quật khởi thì sẽ không bao giờ yếu hơn người tu ra ba luồng tiên khí!

Xoạt!

Một lát sau, lúc người thanh niên ngồi xếp bằng bên trong đống đá vụn hô hấp thì tất cả tảng đá vẫn trôi nổi bay bổng, chuyển động theo sự hô hấp của hắn, thế nhưng đã không còn nổ tung như trước nữa.

Cảnh tượng lại càng kinh người hơn, bởi vì có vài tảng đá trở nên đỏ rực và rồi nóng chảy thành dung nham đỏ tươi như máu, chúng chảy dài từ giữa không trung xuống mặt đất.

Đây cũng không phải do thần lực tạo thành, chỉ là tinh lực bên ngoài của một người bình thường mà đã dương cương đến như vậy, có thể thấy được sức mạnh huyết phách của người đó bao la cỡ nào.

"Có chút tăng tiến rồi!" Hắn bỗng chốc mở mắt rồi bắn ra hai tia chớp lạnh lẽo, tinh lực cuồn cuộn tràn ra từ trong cơ thể rồi vờn quanh hắn, dường như một lò lửa lớn, tinh khí lan toả bốc cháy hừng hực.

Đây là sự thể hiện của chí cương chí dương, của thân thể đăng phong tạo cực!

Không nghi ngờ chút nào, sau khi lựa chọn bước lên con đường này, đạt được một ít cổ pháp, bí tịch... của những người đi trước, rất nhiều người thật sự đã vươn tới hào quang chưa từng có như trước kia.

Vương Dương chính là một trong số đó, mấy tháng nay, thực lực của hắn tăng nhanh như gió, thân thể càng lúc càng mạnh mẽ hơn, trong lúc hô hấp thì dương khí dâng trào tựa như lôi cương vậy!

"Vương Dương huynh thực sự là kỳ tài một đời, ngăn ngắn mấy tháng mà cả người đã thoát thai hoán cốt rồi. So với trước đây, quả thực như hai người khác nhau vậy!" Một thanh niên mặc áo lam đi tới, mang theo ý cười ôn hòa khen ngợi như vậy.

Những gì hắn nói đều là sự thật, xác thật Vương Dương như đã bùng nổ hơn trước đây nhiều, như hai người khác nhau vậy.

"Lam Mông, ngươi tới xem sự tinh tiến của ta à. Ai chẳng biết, ngươi ở cảnh giới Động Thiên cùng Hóa Linh đã có đột phá hoàn toàn mới, Động Thiên dưỡng linh đã lột xác thành dưỡng thần, mang Thần thai." Vương Dương ánh mắt như điện nói, hắn ngồi xếp bằng bên trong đống đá vụn, nửa thân trên lõa lồ để lộ làn da màu đồng cổ.

"Căn cơ cũng không thâm hậu bằng ngươi, bắt đầu tu hành từ huyết nhục, coi trọng căn cơ, nện vững chắc gốc rễ của bản thân." Lam Mông cười nói, nhìn dung nham trên mặt đất thì trong lòng hắn chợt nhảy một cái, nói: "Lại thêm một quãng thời gian nữa, nói không chừng ngươi lại có thể đột phá, đến lúc đó là có thể sánh vai cùng Tào Vũ Sinh rồi."

"Không thể không thừa nhận có mấy người quá may mắn, hắn đến từ Ba ngàn đạo châu, cũng không thuộc về cửu Thiên nhưng lại đạt được vận may lớn như vậy, thành công khắc một trong ba đại sát trận vào trong cơ thể, không phải người bình thường nào có thể có thành tựu như thế chứ." Vương Dương nói, trong con ngươi lóe lên tinh quang mang theo một chút ngỗ ngược và bướng bĩnh.

"Chẳng qua cũng chỉ là người đến từ hạ giới, và may mắn khắc được sát trận vô thượng vào trong cơ thể mà thôi, nếu như về sau tiếp tục tu hành thì có tính là gì đâu!" Lam Mông mang theo một tia hừ lạnh lên tiếng.

"Vận may cũng là một loại thực lực, mặc dù là người đến từ hạ giới, không thuộc về cửu Thiên, nhưng chung quy lại hắn đã có thành tựu, đạt được vận may, không thể khinh thường." Vương Dương nói.

Lam Mông nói: "À, lúc nào thì Vương Dương huynh sẽ đi bộc lộ tài năng, khiến một đám người kinh sợ một chút vậy. Sự cạnh tranh gần đây rất là kịch liệt, tranh đấu không ngừng không nghỉ, nghe nói, tuy rằng có người của hạ giới bị trấn áp thế nhưng tựa như đang từ từ lật ngược thế trận trở lại."

"Là những hạ giới nào thế?" Vương Dương hỏi.

Trong mắt người cửu Thiên thì thập Địa đều xem như là hạ giới, có chênh lệch không nhỏ so với sinh linh trên cửu Thiên này, nếu không cũng sẽ không có sự phân chia cửu Thiên thập Địa.

"Tổng cộng có ba bốn cổ giới gì đó, náo động cũng rất dữ dội, tuy nhiên về sau cũng không bì kịp với tu sĩ cửu Thiên, nghe nói Ba ngàn đạo châu được 'quan tâm' rất đặc biệt." Lam Mông cười nói.

Vương Dương nghe vậy cũng nở nụ cười đầy thâm ý, tóc đen như thác nước, lồng ngực tỏa ra hào quang, nói: "Xuất hiện một tên Tào Vũ Sinh thì đương nhiên phải được quan tâm đặc biệt chứ, hắn xuất quan rồi à?"

"Cũng may tên Hoang kia đã biến mất, nếu không chắc chắn sẽ là nhân vật phiền phức, rất khó đối phó." Lam Mông nói.

"Người chết rồi, sao đáng là nhân vật được chứ." Vương Dương nói.

Người của Thư viện Thiên Thần sớm nghe nói đến Hoang, dù sao cũng đã tu ra ba luồng tiên khí, còn được trưởng lão cố ý nhắc qua, hắn đã hợp mười Động Thiên thành một, trước nay chưa từng có ai. Bất quá, trước mắt ngoại trừ đám người đang tu cổ pháp ra, thì những người tu kim thế pháp này vẫn còn không biết, Thạch Hạo đã trở về rồi, chính thức lộ ra chân thân, vẫn còn sống!

Rõ ràng, quan niệm về khu vực của nơi này rất rõ ràng, những cổ giới khác nhau không ngừng va chạm, không ngừng đối kháng, ba ngàn đạo châu liên tiếp xuất hiện hai người bất phàm, và đều là người đi trước tiên trên con đường Kim thế pháp này, vì vậy mới bị người nhằm vào.

Đây cũng xem như là một loại tranh giành, cũng coi như là một loại phát tiết tâm tình!

Trong một vùng núi khác, núi lớn cao chót vót, một thác nước màu bạc từ trên trời buông xuống, một người áo bào tro đứng phía dưới chân núi, mặc cho thác nước màu bạc cao mấy ngàn trượng đập lên trên người thế nhưng vẫn không hề nhúc nhích.

Thác nước chẻ làm đôi bên ngoài cơ thể, xung quanh hắn có từng mảng hoa văn, đó là phù văn kỳ dị được điêu khắc ở cảnh giới Minh Văn, lúc này nó đang dần hiện ra và từ từ ảnh hưởng tới không gian.

Sau đó, mảnh vỡ thời gian hiện lên xung quanh, ngay cả thời gian cũng đều bị ảnh hưởng.

Hắn không hề thi pháp toàn lực, chỉ là tinh khí bên trong thân thể đang từ từ vận chuyển, những hoa văn được khắc họa trong cơ thể đang tự hiện ra và tạo thành cảnh tượng kì dị như vậy trong trời đất.

Ầm!

Đột nhiên, thác nước cao mấy ngàn trượng nghịch chuyển rút về lại trên trời cao, sau đó một đoạn dài chợt biến mất tựa như đã tiến vào dị giới nào đó.

Ngoài ra, còn có một đoạn thác nước được mảnh vỡ thời gian bao quanh, tựa như bị ngăn cách bên trong một thời gian và không gian khác nhau vậy.

Nhưng hoa văn được khắc ra đó lại ảnh hưởng đến thời không, sinh linh này rất kinh người!

"Thủ đoạn của Nguyên Đằng huynh thật là cao cường, ta nhớ ở Minh Văn cảnh thì ngươi có một cuộc lột xác kinh người, có ý định hoà tan hai luồng tiên khí vào trong người, rất là khí phách đó." Cách đó không xa có người ca ngợi, là một cô gái áo bạc đang đi tới.

Nguyên Đằng, thân mặc áo bào xám, một kỳ tài đã tu ra hai luồng tiên khí, gần đây bởi vì phải chuyên tâm bước lên đỉnh cao nhất trên con đường Kim thế pháp nên có ý chặn đánh tan tiên khí, dùng nó để tẩm bổ thân thể cùng nguyên thần, không chừa cho mình bất cứ đường lui nào, dũng cảm tiến tới.

"Kim Vân, ngươi tới đây có việc gì thế?" Nguyên Đằng hỏi.

"Ha ha, gần đây có chút rối loạn, ngươi không đi nhìn một chút à, cạnh tranh kịch liệt lắm đấy." Cô gái tên Kim Vân này nói.

"Nghe nói ngươi đã đoạt báu vật của một người tên là Phượng Vũ thuộc hạ giới, đừng nói rối loạn là vì đó nghen?" Nguyên Đằng nói.

Lòng bàn tay Kim Vân phát sáng, hào quang bảy màu chiếu rọi, đó là một mũi tên lóng lánh như cầu vồng, vừa nhìn liền biết là bảo vật tuyệt thế, tiên quang mờ mịt đang lưu động.

"Lấy tiên kim bảy màu đúc thành bí bảo tuyệt thế, quả thực đáng giá để ta ra tay, không nghĩ tới trên người một ả quê mùa đến từ hạ giới lại có thần vật cỡ này!" Kim Vân cười nói.

Nếu như Thạch Hạo ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, năm đó lúc ở đại thảo nguyên của Hoả châu thuộc hạ giới, thư viện mà Phượng Vũ cùng Thanh Y gia nhập từng muốn tìm kiếm tiên kim bảy màu để chế tạo ra một món pháp khí, lúc đó họ đã giao cho Phượng Vũ, món đó chính là vật này.

"Hạ giới, vẫn có một vài nhân vật lợi hại, ngươi ra tay lung tung như vậy coi chừng khiến cường nhân trả thù đó." Nguyên Đằng nói.

Khóe miệng Kim Vân nhếch lên, vẻ mặt dửng dưng như không đứng đó nở nụ cười, nói: "Có nhân vật lợi hại nào chứ, mấy cái tên như Thập Quan vương, Trích tiên đúng là rất bất phàm, nhưng kỳ thực lại không hề thuộc về hạ giới mà là sinh linh từ cửu Thiên chúng ta xuống đó. Còn có một người tên là Hoang có quan hệ rất thân thiết với đám Phượng Vũ, Tào Vũ Sinh, thế nhưng hắn đã chết ở Cổ quáng Thái Sơ rồi, một kẻ đã chết còn có thể can thiệp vào sao? Nơi này vốn là chốn khôn thì sống ngu thì chết, người thua cuộc đương nhiên phải dâng lên các bí bảo rồi, ta chỉ đánh nàng bị thương và đã giữ lại một mạng cũng đã không tệ lắm rồi."

Trên thực tế, nơi này cho phép khiêu chiến, chấp nhận tranh đấu, thế nhưng trước mắt lại không được tàn sát lẫn nhau, Kim Vân không có quyền lấy mạng người ta.

"Cẩn thận, hạ giới vẫn có một vài nhân vật lợi hại đấy, nếu gây chuyện quá lớn chưa chắc đã có kết quả tốt." Nguyên Đằng nói.

"Không phải giờ ta tới tìm ngươi đó hả, cùng nhau ra ngoài nhìn ngắm sự náo nhiệt gần đây đi, khi nào cần ra tay thì mới ra tay thôi." Kim vân mỉm cười.

Lúc bấy giờ, bên ngoài khu vực này có hai người đang dạo bước, một thiếu niên thanh tú và một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng, ai cũng toát ra ý vị Tiên Đạo, chính là Thạch Hạo và Thanh Y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.