Chương trước
Chương sau
Một câu cô nàng khiến thân thể Nguyệt Thiền phong hoa tuyệt đại hơi ngưng lại, nụ cười rạng rỡ lập tức cứng đờ, sau khi nhìn thấy Thạch Hạo thì khí chất thánh khiết của nàng không còn ổn định nữa!

Nàng rất muốn nhấc lên một khối Phiên Thiên ấn đập lên mặt Thạch Hạo, trong nội tâm cảm giác kích động này quá mãnh liệt rồi.

Chỉ là, nàng biết khi chưa cùng Thanh Y dung hợp làm một thì nàng tuyệt đối không phải đối thủ của Thạch Hạo, thật sự phát sinh xung đột thì nàng chỉ có thể bị áp chế, tự rước lấy nhục.

"Hóa ra là đạo huynh của Thạch Tộc đã lâu không gặp, xem thân thể ngươi không việc gì, thực sự là may mắn." Nguyệt Thiền nói, màu da trắng nõn như ngọc thạch, tuy rằng trong tâm đang nguyền rủa, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Nếu như đổi chỗ khác, hai người không thể có chuyện gì để nói, có lẽ sẽ lập tức khai chiến!

Nguyệt Thiền vui mừng đây là ở Thư viện Thiên Thần, không cho phép bọn họ phát sinh xung đột nếu không hậu quả khó đoán, bây giờ cái tên "ác đồ" này đã mạnh mẽ hơn trước đây rất nhiều.

"Thiền tiên tử nhớ nhung ta đến thế sao?" Thạch Hạo cười hì hì, là đối thủ một mất một còn với nàng, ngày xưa đối phương từng đuổi giết khi hắn bế quan, đương nhiên sẽ không có giao tình gì để mà nói.

Hắn vẫn muốn giúp Thanh Y trừng trị Nguyệt Thiền, sau đó để hai người hợp thành một, thành toàn cho Thanh Y. Chỉ là sau khi cẩn thận tìm hiểu thì nếu thật sự phải làm như vậy mà nói thì còn chưa biết là sẽ thành toàn cho ai, chắc chắn sẽ hại Thanh Y.

Dù sao Nguyệt Thiền là chủ thân, nếu thật sự để cho các nàng dung hợp, ai làm chủ đạo và sẽ tạo nên ai lại rất khó nói!

Biểu hiện trên gương mặt đám người chung quanh đều rất quái lạ, cảm thấy thiếu niên Chí Tôn này khác hoàn toàn với tưởng tượng, lại khinh bạc tuyệt đại mỹ nhân trong mắt bọn họ.

"Hoang cuõng không uy nghiêm như trong tưởng tượng đâu." Có người nhỏ giọng thầm thì cảm thấy câu nói như thế này cũng không tính phạm vào húy kỵ.

Trên thực tế, rất nhiều người đều muốn nói, tên khốn này là tên xấu xa sao? Hoàn toàn không tương xứng với dáng vẻ thô bạo khi đối đầu mười phương, một mình chống lại kẻ địch trong tưởng tượng.

"Thạch huynh, ngươi thực sự biết nói đùa, tính khí kiểu này nên sửa lại một chút đi." Nguyệt Thiền nụ cười nhạt nhòa nói.

"Đúng đấy." Thạch Hạo gật đầu, sau đó đàng hoàng trịnh trọng, trở nên phi thường nghiêm túc, nói: "Đang muốn học hỏi đây , lâu rồi không gặp, có thời gian chúng ta luận bàn một lát."

Sắc mặt Nguyệt Thiền thay đổi, bên trong thư viện cổ vũ khiêu chiến đấy, bị tên khốn này nhìn chằm chằm, thật sự phải luận bàn với hắn mà nói vậy thì tuyệt đối là một lần tai nạn, sẽ gặp vận rủi lớn.

"Gần đây ta không có thời gian!" Nguyệt Thiền rất thẳng thắn từ chối.

Thanh Y nở nụ cười tươi rung động lòng người, hàm răng rắng khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, ngón tay không dừng quấn tròn lọn tóc, nàng đứng đó quan sát Nguyệt Thiền.

Bởi vì tâm linh hai người tương thông, trong khoảng cách gần như thế này nên đều hiểu rõ đối phương đang suy nghĩ gì, Thanh Y hiểu rõ toàn bộ nội tâm của nàng, khi nhìn thấy nàng ăn quả đắng thì tự nhiên nở nụ cười long lanh.

Nếu không phải Thanh Y lợi dụng bí thuật thay đổi một bộ mặt, hiện tại không phải dung mạo vốn có của mình, khi đó hai gương mặt tuyệt lệ như thế xuất hiện cùng một lúc, tình cảnh ấy nhất định sẽ làm người kinh ngạc.

"Ha ha. . ." Yêu Nguyệt công chúa cười rất ngọt đầy quyến rũ, nàng đi tới gần, nói: "Thạch huynh chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, một vị giai nhân tuyệt đại ngay cả ta thấy cũng yêu như vậy, vì sao vừa lên tiếng là muốn khiêu chiến liền vậy?"

"Chúng ta là bạn cũ, lúc ở Ba ngàn đạo châu vẫn không ngừng quyết đấu, cho nên thành tựu như bây giờ của ta cũng là dựa cả vào nàng đó." Thạch Hạo nói.

"Thật hay giả thế?" Một thanh niên tâm tư đơn thuần lộ ra vẻ giật mình. Sau đó nhìn về phía Nguyệt Thiền, nói: "Kính xin tiên tử vui lòng dạy bảo, có thời gian chúng ta cũng luận bàn một phen."

Câu nói này lập tức dẫn đến những tiếng cười nhạo và lắc đầu, thầm nghĩ người này quá ngây thơ.

"Có người ỷ mạnh hiếp yếu sao?" Nhưng vào lúc này, đám người Lục Đà, Vương Hi đi tới, cũng hướng về Nguyệt Thiền chào hỏi.

Nguyệt Thiền khẽ cười rồi tiến đến chỗ Vương Hi, đương nhiên hai người quen biết nhau nên mới bước lại gần, vừa nói vừa cười.

"Tóc xanh, lần trước ở bên trong lò đá cũng chưa đủ nhiệt, khi nào rảnh rang chúng ta chiến thêm trận nữa chứ?" Thạch Hạo nhìn về phía Lục Đà.

"Có thể, ta cũng có ý đó!" Lục Đà cũng ngang ngược không kém, chẳng hề giống miễn cưỡng chút nào.

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, rất nhiều người đồng hành tới đây cùng với Lục Đà chợt cảm thấy hồi hộp.

"Được, tìm cơ hội nào đó rồi chiến một trận!" Thạch Hạo nói.

"À, Bình Loạn quyết thật sự rất thần kỳ, Vương tiên tử có thể đồng ý trao đổi với ta không, ta nguyện lấy thiên công trao đổi với ngươi." Thạch Hạo nhìn về phía Vương Hi.

Hắn nhớ mãi không quên môn Bình Loạn quyết kia, đây cũng không phải là cố ý khích tướng gì cả mà là vô cùng thích thú, bởi vì hắn đã hỏi qua Tứ trưởng lão và biết được sự bất phàm của loại kiếm quyết kia.

Vào giữa kỷ nguyên Tiên cổ thì vùng thế giới kia liền xuất hiện nguy cơ, có sinh linh dị vực mạnh mẽ đánh tới và tạo thành náo loạn rất lớn!

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng ấy từng có cường giả tuyệt đại hiện ra và triển khai kiếm quyết vô thượng, bình định náo loạn khắp nơi, chém giết những tên tiến vào biên quan kia, ngông nghênh đuổi bọn chúng ra khỏi Biên hoang.

Đây chính là lai lịch của Bình Loạn quyết!

Đáng tiếc, những năm cuối kỷ nguyên Tiên cổ, nhân vật cái thế đã từng sử dụng tới Bình Loạn quyết ấy đã toạ hoá vì vết thương khi xưa, không thể tái hiện lại thần uy.

Về phần hậu nhân của hắn, tuy rằng vẫn có thể thi triển Bình Loạn quyết tới mức uy chấn thiên hạ, nhưng cũng khó cứu vãn xu hướng suy tàn, bởi vì không có ai tu luyện Bình Loạn quyết đến mức độ của người năm đó cả.

Có người nói, nếu như người sáng tạo ra Bình Loạn quyết không chết, và rồi cùng xuất thủ với mấy người Vô Chung Tiên vương, Lục Đạo Luân Hồi Tiên vương, kết quả có thể sẽ không thê thảm như vậy.

Đương nhiên cũng có người nói, mặc dù năm xưa Bình Loạn quyết có thể bình định Bát hoang cũng bởi vì mấy vị cường giả tối cao của dị vực còn chưa từng lộ diện.

Bất kể nói gì thì Bình Loạn quyết vẫn rất tuyệt diễm, có thể xưng tụng là môn công pháp vang dội cổ kim, dù sao nó đã từng đẩy lùi và đạt được thắng lợi vô thượng trong "Giới chiến".

Vương Hi hừ lạnh một tiếng chẳng hề để ý tới, dù như thế nào thì nàng cũng không bao giờ tiết lộ Bình Loạn quyết ra ngoài, chuyện này có liên quan tới rất nhiều thứ!

Người bế quan hầu như đều đã xuất hiện, sau khi ăn cổ đan nên đạo hạnh của tất cả đều tinh tiến, càng thích hợp cho việc tu hành cổ pháp, thần thái của những người này sáng láng, đều tiến bộ không nhỏ.

Bất quá, cũng không có ai đồng ý khai chiến cùng Thạch Hạo, đều vô cùng cẩn thận từ chối, ngay cả Vương Hi cũng là như vậy.

"Có thời gian, chúng ta luận bàn một thoáng nhé." Cách đó không xa có một người đi tới, long hành hổ bộ, như Đế vương xuất thế, chính là Thập Quan vương, hắn được sương mù hỗn độn bao quanh.

Hắn nắm giữ bảo thuật Chân Long, đã tu luyện Long quyền đến cảnh giới cực hạn và kinh khủng nhất, lúc ở Ba ngàn đạo châu thì hắn chính là đối thủ lớn nhất của Thạch Hạo.

"Tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể!" Thạch Hạo đáp lại.

Mọi người lộ ra sắc mặt khác thường, dưới tình huống Hoang mạnh mẽ như vậy mà vẫn còn có người trực tiếp khiêu chiến, cũng không phải người bình thường có thể so sánh được!

"Dành thời gian tìm hiểu những văn tự này đi, một khi nắm giữ thì ta sẽ mang bọn ngươi đi tới Giới phần, đi tìm Tiên chủng thuộc về chính mình!" Tứ trưởng lão xuất hiện.

Đây xem như là một loại đốc thúc, cũng coi như là một loại cảnh cáo, nếu không Thạch Hạo và Thập Quan vương sẽ giao thủ ngay lập tức.

"Ngươi tên là gì?" Cho đến hôm nay, Thạch Hạo còn không biết tên thật của Thập Quan vương, chỉ bất ngờ hiểu được, tuy rằng hắn trú ngụ trong một Đế tộc nào đó ở Ba ngàn châu, thế nhưng tựa hồ còn có lai lịch khác nữa, năm đó hắn đi theo sư phụ của mình đến thế giới ấy.

Cũng giống như Trích tiên vậy, khả năng bọn họ thuộc về người trên cửu Thiên này, chỉ có điều là rất nhiều năm trước được hai lão quái vật du lịch Ba ngàn châu thì mang theo.

Hiện tại, chuyện này tuy rằng vẫn không công khai nhưng đã không còn là chuyện tuyệt mật gì nữa.

Liên quan với những chuyện này, Thạch Hạo đã có chút hiểu biết.

"Thiên Tử." Thập Quan vương đáp.

"Ồ!" Rất nhiều người hít vào hơi lạnh, cái tên này này... cũng dám đặt nữa sao!

Giữa sân chỉ có một số ít người như Vương Hi, Lục Đà, Huyền Côn, Yêu Nguyệt công chúa mới biết tên của hắn, có người biết được là từ gia tộc mình, trưởng bối trong tộc có chút quen biết với lão quái vật ngày xưa, còn có người là dò hỏi được ở bên trong thư viện này.

Còn phần lớn những người khác thì chẳng hề hay biết, bởi vì không ai dám tới gần Thập Quan vương, vì vậy, sau khi biết được tên thật của hắn thì đều có chút giật mình.

"Tên rất khí phách." Thạch Hạo nở nụ cười.

Bọn họ gặp thoáng qua, cũng không hề chiến đấu với nhau.

Bởi vì, Tứ trưởng lão của Thư viện Thiên Thần đích thân lên tiếng, hiện tại không cho phép chiến đấu giữa bọn họ, muốn giữ lại tinh lực để đi chống lại Thánh viện, Tiên viện!

"Thanh Y, chúng ta đi tìm hiểu trăm vạn chữ viết đi." Thạch Hạo nở nụ cười bắt chuyện với Thanh Y.

Loáng một cái đã là nửa tháng, tất cả mọi người đều có thu hoạch rất lớn, so với trước đây thì tốc độ tìm hiểu văn tự của bọn họ nhanh hơn rất nhiều.

Cùng Thanh Y tu hành, tốc độ tìm hiểu của Thạch Hạo tựa như gấp bội, bởi vì da mặt vốn rất dầy, nên hắn nắm lấy một bàn tay trắng mịn của Thanh Y và giao cảm thần niệm với nàng, cùng tham khảo chữ cổ, hiệu suất tăng lên một đoạn dài.

"Đừng nói là bên trong Thanh Nguyệt diễm này sẽ có một vị Chân Tiên đấy chứ?" Thạch Hạo lén lút hỏi Thanh Y.

Thanh Y lắc đầu, mấy lần muốn hất tay của hắn ra nhưng lại không thể, nàng không muốn bị nhiều người nhìn thấy. Đương nhiên người không muốn nhìn thấy tình cảnh này nhất vẫn là Nguyệt Thiền, thánh khiết đoan trang như nàng đều mấy lần không nhịn được âm thầm nghiến răng!

Sau ba tháng, Thạch Hạo và Thanh Y hiểu được trăm vạn văn tự, được phép ra khỏi khu phế tích đóng kín này trước tiên, bọn họ đã thành công rồi!

"Không nên đi xa, không được rời Thư viện Thiên Thần, sau đó không lâu sẽ có trưởng lão giảng giải cho các ngươi một bộ chân kinh thuộc về Tiên cổ!" Tứ trưởng lão nói.

Thạch Hạo cũng không nóng lòng bao nhiêu cả, bởi vì trên người hắn đã có kinh văn Tiên Đạo, hiện nay rốt cục cũng đã học được loại văn tự này nên có thể tự mình tìm hiểu rồi!

"Chúng ta đi xem mấy người Tào Vũ Sinh, Thái Âm thỏ ngọc, Phượng Vũ, Trường Cung Diễn một chút đi." Thanh Y nói.

Căn cứ tình huống nàng hiểu được trước đây, những người quen đến từ hạ giới đều trải qua những tháng ngày khó khăn, bởi vì sự cạnh tranh giữa cách địa vực ở bên trong Thư viện Thiên Thần rất gay gắt.

Đám người Tào Vũ Sinh lựa chọn kim thế pháp, nên ở một khu vực khác.

"Được, đi xem một chút!" Thạch Hạo gật đầu, hắn cũng muốn gặp mấy người Ma nữ, đệ đệ Tần Hạo của hắn một chút, không biết bây giờ như thế nào rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.