Chương trước
Chương sau
"Không có một lý do nào để phải bỏ dỡ nửa đường cả, ta đã tu ra tiên khí, tóm lại phải ngắm nghía phong cảnh bên trên đỉnh núi mới đúng." Thạch Hạo đáp lại.

Thạch Hạo có thành tựu rất kinh người ở trên con đường này, mười động thiên dung hợp làm một, là một người khai phá!

Nếu như tiếp tục thì hắn rất có thể sẽ siêu thoát ở cảnh giới này, cho nên hai vị trưởng lão kia rất ngạc nhiên vì sự lựa chọn của hắn, hi vọng hắn có thể tu kim thế pháp.

Người xung quanh đều lộ vẻ chấn kinh, người này đúng là có khí phách, biết rằng con đường sẽ chông gai và ngập tràn hiểm nguy gian nan, nhưng vẫn muốn thử một lần.

"Ngươi cũng biết, tuy rằng pháp môn Tiên cổ có đôi phần giống với truyền thừa của hiện tại, thế nhưng cũng có rất nhiều nơi khác biệt, hơn nữa, toàn bộ cần phải làm lại từ đầu không phải như Kim thế pháp, ngươi chỉ cần tiếp tục tu luyện lại những dấu ấn đã được khắc từ lâu trong xương cốt mà thôi."

Hai vị trưởng lão nói như vậy cũng không phải là không có đạo lý, bởi vì nếu muốn học Tiên cổ pháp thì chắc chắn sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, những hào nhoáng và rực rỡ đều sẽ vứt sạch.

Dù cho ngươi có tu đại pháp ở hiện tại tới cảnh giới mà trước nay chưa ai đạt tới thì cũng vô dụng trước Tiên cổ pháp, bởi vì hệ thống khác nhau nên con đường khác nhau.

Thạch Hạo sao không biết chứ, hắn là muốn kiểm chứng!

Hiện tại, sức chiến đấu bày ra nơi đó nhưng dù có làm lại từ đầu thì cũng có thể học tập nhanh chóng, chắc chắn cũng không cần phải vùi đầu khổ tu chục năm tới hàng trăm năm.

Thái độ của hắn vững vàng, ý chí kiên định, đó là đi con đường cổ pháp, tiếp đó mới đi tìm hiểu kim pháp, như thế mới có thể "hậu tích", hắn hi vọng sẽ có một ngày có thể bùng phát!

Cũng có không ít người dứt khoát chọn pháp môn của hiện tại, bởi vì những tiền đồ mà các vị trưởng lão mô tả quá tươi đẹp, đáng để liều.

Cũng có rất nhiều người xoắn xuýt, trong lòng khó có thể đưa ra con đường mà mình chọn lựa.

Đây là một chuyện đại sự ảnh hưởng tới cả đời, không thể phạm chút sai lầm nào!

Thạch Hạo quyết đoán bước về một phía, nơi đó là những người quyết chí muốn học Tiên cổ pháp, hầu như đều là những gương mặt mới và đương nhiên cũng có một vài người quen bên trong.

Khi hắn đi tới thì những người này tự giác nhường ra một chỗ và đầy vẻ kính nể, tên khốn này ngay cả Vương gia mà cũng dám hò hét chỉ trỏ, lại còn có khả năng là người đã giết chết Tam Đầu vương, như thế sao không khiến người khác kiêng kỵ chứ?

Bụi trần lắng đọng, nhiều người thở dài, dù có thấp thỏm ra sao, dù xoắn xuýt cỡ nào thì cũng phải đưa ra quyết định.

Mọi người ngạc nhiên, người chọn lựa học Tiên cổ pháp tuy rằng không nhiều thế nhưng đều là cao thủ, chẳng phải là phàm tục gì, ví như Yêu Nguyệt công chúa, tỷ như Lục Đà, ngay cả Vương Hi cũng chọn con đường này.

Còn những người chọn cổ pháp để tu tiên thì đều là cường giả tu ra hai luồng tiên khí, đều là những người tài ba trong hàng anh kiệt.

Mọi người thoải mái, bởi vì trong suy tính của bọn họ thì đám người đã tu ra tiên khí làm sao can tâm từ bỏ chứ, tất nhiên sẽ chọn đại pháp của Tiên cổ thật sự rồi.

Đặc biệt là những người có ba luồng tiên khí, nếu không thể đạt tới hoàn mỹ thì sẽ tiếc nuối cả đời.

Chỉ là không biết, mấy người tu ra ba luồng tiên khí kia có phải là do chính bản thân mình tu thành hay là dựa vào gia tộc nên mới có.

Nhưng, đã tu ra ba luồng tiên khí thì dù dùng thủ đoạn nào để đạt được thì thực lực mà họ sở hữu cũng không phải là giả, là sự thể hiện hữu hiệu nhất ở trên người bọn họ.

Những người đứng nơi này, ai không phải là kiêu căng tự mãn chứ! Chỉ là, khi đứng bên cạnh Thạch Hạo thì rất nhiều người đều tập trung tinh thần cao độ, không dám quá tự cao.

Thạch Hạo nhìn về nơi xa xa thì khẽ nhíu mày, hắn nhìn thấy Thập Quan vương, còn có cả Trích tiên, những người này đều đã tu ra ba luồng tiên khí và đang gia nhập về phía của bọn hắn.

Rất nhiều người nhìn về nơi này rồi âm thầm đánh giá Thạch Hạo và Vương Hi, bởi vì hai người bọn họ đã "bất hoà", có quá nhiều tin đồn giữa đôi bên.

Tiếp đó, Thạch Hạo thấy Thanh Y cũng đi tới, cũng muốn đi theo Tiên cổ pháp.

"Hẳn là muốn học loại cổ pháp này!" Thạch Hạo hiểu rõ, bởi vì trên người Thanh Y có Thanh Nguyệt diễm, trước nay vẫn chưa hề rời đi, và nó từng chiếu sáng nguyên thần của nàng, nhất thời tựa như hiện lên kiếp này và cả kiếp trước.

Sau đó, hắn lại nhìn thấy được Nguyệt Thiền với vóc dáng cao ráo, làn da mịn màng như mỡ đông, mái tóc đen mượt tung xoã, cặp mắt to tròn trong veo, cũng là áo trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp.

Nàng và Thanh Y cùng nhau tiến vào Thư viện Thiên Thần, dây dưa từ ba ngàn châu tới tận nơi này mà vẫn chưa phân định kết quả, hiện giờ lại vẫn lựa chọn như thế.

"Đừng cản, ta cũng muốn đi!" Xa xa, Tào Vũ Sinh hét lớn, tên mập này khóc lóc van nài không muốn qua bên kia, hắn tuyên bố hùng hồn rằng muốn học pháp môn vô thượng Tiên cổ, muốn đánh khắp thiên hạ không có đối thủ.

Kể quả, ông lão mặc đạo bào vàng đá một cước ngay mông khiến hắn văng ngược trở lại, nói rõ cho hắn biết đừng có lãng phí thiên phú của bản thân, phải học pháp môn siêu thoát đương đại.

"Được rồi, nếu đã chọn xong thì những ai học Tiên cổ pháp qua hết bên này đi." Một vị trưởng lão dẫn đám Thạch Hạo đi về nơi sâu trong thư viện.

Đồng thời, những người còn lại cũng được mang đi, muốn bước lên một con đường cực điểm.

Đây là một vùng đất cổ xưa, tường vách đổ sụp, cổ mộc sinh trưởng trong phế tích, từng bụi cỏ gai nở ra những đoá hoa xinh tươi lan toả hương thơm.

Những tia sáng rất ít chiếu rọi khiến nơi đây có chút tăm tối.

Đây là di tích được lưu lại từ kỷ nguyên Tiên cổ, được các trưởng lão khai quật từ trong lòng đất.

Tứ trưởng lão xuất hiện và ngồi xếp bằng bên trên một tảng đá lớn cao mấy chục trượng, sau đó bắt đầu giảng đạo, nói rõ về Tiên cổ pháp cho mọi người.

"Muốn học cổ pháp thì phải hiểu rõ chữ viết cùng ngôn ngữ của nó, như thế mới có thể triển khai được chú thuật đạo phù... Những thứ này rất rối rắm nên cần dùng tâm để lĩnh ngộ."

Mọi người nghe thế thì gật gù tỏ vẻ hiểu rõ, bởi vì đây là chuyện tất nhiên, muốn học Tiên cổ pháp thì phải hiểu được sự khiêm tốn.

"Trước hãy bắt đầu từ chữ viết vậy." Vị trưởng lão này nói với giọng nghiêm túc, tiếp đó bắt đầu vẽ vào trong hư không từng ký hiệu kỳ lạ.

Những chữ này tựa như được tạo từ những chất lỏng bằng kim loại đầy sáng bóng, chúng lơ lửng trong không trung tạo nên vẻ thần bí và đẹp đẽ.

Rất nhanh mọi người liền cảm thấy được có gì đó không đúng, chỉ trong thời gian ngắn mà vị trưởng lão này đã vẽ hơn vạn chữ, hơn nữa nơi thái dương của hắn không ngừng chảy xuống những giọt mồ hôi tựa như rất vất vả.

"Trưởng lão, tạo sao lại nhiều chữ như thế?" Có người giật mình.

Nếu như chỉ là ngôn ngữ giao tiếp bình thường thì đã quá đủ rồi, cơ bản không cần phải dùng hơn cả vạn chữ, hơn nữa dáng vẻ của trưởng lão rất vất vả.

"Ta chưa tu ra tiên khí nên khi vẽ những chữ này ra cũng không mạnh hơn các ngươi là nhiêu đâu, những thứ này cần khí tức Tiên đạo thế nhưng cũng may ta đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa của những chữ này."

Rất nhanh, hắn bổ sung tiếp, nói: "Các ngươi thấy bao nhiêu đây là nhiều?"

Như vậy chẳng lẽ còn chưa nhiều ư? Mọi người oán thầm.

"Chữ Tiên cổ thật sự thì có tới trăm vạn, mênh mông như ngân hà." Tứ trưởng lão lên tiếng.

"Cái gì, chuyện này chẳng hiện thực chút nào!" Mọi người kinh hãi.

"Tiên cổ pháp, các loại đạo thuật, thần chú... đều cần sử dụng ngôn ngữ đại đạo để phát âm, vì vậy có những chữ viết khó có thể hiểu và lý giải, những thứ này rất gần với Đạo nguyên bản nhất!" Tứ trưởng lão nói.

Mọi người nghe thế thì trong lòng chợt run lên, đồng thời tràn ngập khát vọng.

Đồng thời, có người vẽ lại những chữ cổ này trong hư không hòng tìm hiểu, thế nhưng phát hiện ra những thứ này rất gần với Đạo, càng suy ngẫm thì càng cảm thấy vẻ thần bí.

Có người nhíu mày, dựa vào sự phỏng đoán của chính bản thân nên hiểu được đôi chút ý nghĩa của chữ cổ.

Nhưng có nhiều chữ khiến bọn họ không cách nào tìm ra được manh mối, khó có thể lý giải.

"À!" Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, hắn chỉ hơi hiểu được đôi chút mà đã đau hết cả đầu, nếu như muốn nhớ hết toàn bộ thì chắc chắn chẳng phải là chuyện đơn giản gì.

Bất luận là chữ nào thì cũng có một áo nghĩa riêng, giải thích về một quy tắc và đạo lý nào đó, sau đó tất cả được cô đọng lại trong một chữ này.

"Chẳng trách lại nói Tiên cổ rất coi trọng xu thế chung, tu cổ pháp chính là hướng thẳng vào bản nguyên của đại đạo, chỉ một vài chữ nhỏ như thế mà cũng đã khiến người khác đau đầu rồi." Thạch Hạo nhìn về trước, nếu như trăm vạn chữ viết này đều như thế thì cần phải tốn không ít sức lực để hiểu rõ.

Rõ ràng, Tứ trưởng lão đang trừng trị hạ mã uy* bọn họ, nơi khoé miệng mang theo vẻ cười nhẹ.

(*): Hạ uy phong của đối phương.

"Nhiều chữ đến thế sao, Tiên cổ pháp là hướng thẳng vào bản nguyên của đại đạo, thế nhưng vì sao ngôn ngữ của bọn họ lại phiền phức như thế chứ?" Có người hoài nghi.

"Nếu như thực lực của ngươi đủ mạnh thì trăm vạn chân ngôn, trăm vạn quy tắc cũng có thể hoá thành mấy ngàn chữ, thậm chí là mấy trăm chữ để giải thích cho áo nghĩa của các chữ viết nơi này." Tứ trưởng lão nói.

Hơn nữa, ống tay áo của hắn run lên khiến gió lớn vù vù, sương mù hỗn độn cuộn trào, vẻ tối tăm bao phủ.

Bên trong tay áo của hắn lao ra một ngọn núi nhỏ cao bằng nắm đấm, to bằng bàn tay và rất tinh xảo.

"Ầm!"

Bạch Ngọc sơn nhanh chóng phóng lớn khiến ảnh chiếu in đậm trên mặt đất, tiếp đó nó hạ xuống cách đó không xa khiến đại địa chấn động ầm ầm.

Đây là một ngọn Bạch Ngọc sơn với những chữ viết được khắc đầy bên trên với số lượng không dưới trăm vạn chữ, không ngừng toả ra ánh sáng lộng lẫy.

Những chữ cổ này rất rực rỡ, đều được từng người xem như là bảo bối không ngừng nghiên cứu.

"Ồ, bên trên đỉnh núi bị chém trơn nhẵn, lẽ nào trước kia ở nơi đó cũng có chữ viết?" Một học sinh lên tiếng, ngọn Bạch Ngọc sơn rất lớn, sớm đã hoá thành một ngọn núi vô cùng nguy nga.

"Đây chính là một ngọn núi ngọc được lưu lại từ kỷ nguyên Tiên cổ, tác dụng chỉ vẻn vẹn là giúp người khác tham ngộ chữ cổ!" Tứ trưởng lão lên tiếng, tiếp đó chỉ về trên đỉnh, nói: "Nghe đâu, trước khi đỉnh ngọn núi này bị chém bay thì có một trăm lẻ tám chữ cổ."

"Một trăm lẻ tám chữ cổ này có tác dụng gì?"

"Một trăm lẻ tám chữ cỗ này cô đọng chân nghĩa đại đạo, nghe đồn nếu như có thể thông hiểu một chữ thôi cũng sẽ được lợi vô cùng, chỉ là giờ đã thất truyền rồi." Tứ trưởng lão nói, chỉ cần hiểu một chữ thôi cũng đã có sức mạnh thông thiên động địa, điều này khiến người nghe kinh hãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.