Chương trước
Chương sau
Lời Dịch giả: Các chương gần đây, tác giả phân loại pháp môn theo hai con đường.

Một, Cổ pháp - pháp môn Tiên cổ. Là pháp môn mà từ đầu truyện tới giờ Đông béo hay dùng.

Hai, Kim (thế) pháp - pháp môn đương đại, pháp môn hiện tại. Là pháp môn mới mà Đông mập vừa mới nghĩ và vừa mới phân chia, đại loại là đột phá vượt qua cả cực cảnh. (Mọi người đọc chương này sẽ rõ)

Do trước giờ đều dùng Cổ pháp giờ mà dịch Kim thế pháp cho thuần việt (Pháp môn hiện tại/đương đại) thì không hợp cho lắm, nên mình dùng Hán Việt, Kim Thế Pháp, mọi người lưu ý nhen.

----------------------

Lại nhắc tới cổ pháp, kim thế pháp, cần phải chọn lựa!

Những người ở đây đều chẳng ai là người bình thường cả, đều là kiệt xuất cả một vực, đa số đều là chí cường giả trẻ tuổi của các bộ tộc, lúc này làm sao không biến sắc chứ?

"Tiền bối, người nói không rõ và không cặn kẽ cho lắm, như vậy thì sao chúng ta có thể chọn lựa được chứ?" Rốt cuộc, một thanh niên trên trán có một chiếc sừng trâu dài nói lên nghi vấn của bản thân.

Đây cũng là tiếng lòng của rất nhiều người, vào thời khắc mấu chốt mà không thể hiểu rõ thì ai dám đưa ra lựa chọn chứ, bởi vì sẽ ảnh hưởng tới cả tương lai sau này.

Có người bổ sung, hỏi: "Chúng ta tốn không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt để tu ra tiên khí mà cũng chỉ xem là cổ pháp, vậy không phải đang phán xét tiêu chuẩn của kim thế pháp hay sao?"

Những người ở đây đều là nhân vật thiên kiêu, từng trải qua tầng tầng lớp lớp thử thách mới có thể tiến vào được Thư viện Thiên Thần, hơn nửa đều đã tu ra tiên khí, đây là thứ để họ kiêu ngạo.

Từ cổ chí kim thì có bao nhiêu người mới bước ra được bước này, bọn họ tới từ cửu Thiên thập Địa, quật khởi từ trong mười chín thế giới cổ xưa nên mới được tuyển chọn, tiên khí chính là thứ mấu chốt để bọn họ ngạo thị quần hùng. Hiện giờ khi nghe được người tu ra tiên khí cũng chưa chắc là người mạnh nhất ở thời này, tất nhiên bọn họ sẽ vô cùng ngạc nhiên và không phục!

Sự kiêu ngạo của bọn họ, nguồn gốc để tự phụ của bọn họ, thế mà lại bị đánh giá như thế?!

"Chính xác, kim thế pháp chưa chắc đã yếu hơn cổ pháp, bởi vì từng có người đi theo và dẫn đầu ở trên con đường này, cho nên chúng ta đều thán phục không thôi." Một vị trưởng lão đáp lại.

"Ý của trưởng lão chính là, người thành công kim thế pháp dù không có tu ra tiên khí cũng có thể ngang hàng với bọn ta?" Một thiếu nữ mặc áo tím hỏi.

"Có người như vậy à?" Những người khác nghĩ nghi vấn, không phục cho lắm.

"Tất nhiên có." Vị trưởng lão kia gật đầu.

Lập tức dẫn tới sự nháo loạn, mặc dù không tu ra tiên khí nhưng có thể ngang hàng với bọn họ, đây là việc kinh người tới cỡ nào chứ, bọn họ không cách nào tin tưởng, vô cùng giật mình

"Xin trưởng lão hãy nói rõ hơn, có thể nêu ví dụ được không." Thiếu nữ áo tím ấy tiếp tục hỏi, tuy rằng rất cung kính thế nhưng vẫn hiện rõ vẻ không phục và không tin.

Ngay cả Thạch Hạo cũng vô cùng kinh ngạc, hắn cũng không tin, ngay cả một luồng tiên khí cũng không có thì làm sao có thể ngang hàng với mình được chứ, bởi vì sức chiến đấu giữa đôi bên chênh lệch quá lớn.

"Được, vậy thì ta sẽ nêu lên ví dụ ở ngay tại đây, để cho các ngươi xem rõ ngọn ngành." Trên vách đá, một ông lão mặc áo bào màu vàng lên tiếng, chòm râu bạc trắng, vẻ mặt như trẻ nhỏ, ánh mắt như kim đăng.

Mọi người nghe thế thì giật mình, nêu ví dụ ở ngay tại đây, chẳng lẽ trong bọn họ có người như thế?

Quả nhiên, ông lão trên vách đá đó giơ tay chỉ về đám người, lập tức liền thu hút ánh mắt của mọi người.

Trong rừng đá, một tên mập mạp ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười chứ không nói gì.

Bởi vì, lão đạo sĩ trên vách núi kia đang chỉ về hắn, lấy hắn để làm ví dụ.

Tào Vũ Sinh nhắm mắt, nói: "Đạo trưởng, người chỉ nhầm à? Ta đã tu ra một luồng tiên khí rồi đó nghe."

Hắn tuy rằng mặt dày thế nhưng cũng không dám trước mặt mọi người thừa nhận mình là người kiệt xuất ở trên con đường kim thế pháp này, trước giờ chưa từng nghĩ qua việc này.

Thanh Y, Thỏ nhỏ, Trường Cung Diễn đều đồng loạt nhìn về phía hắn rồi lộ vẻ khác thường, sao lại chỉ hắn chứ?

"Không sai đâu, chính là ngươi đó." Lão đạo sĩ mỉm cười, trong con ngươi màu vàng lấp lánh thần quang như điện nhìn về phía hắn.

"Ta mạnh như thế luôn à?" Tào mập làm bộ ngượng ngùng khiến mấy người xung quanh bĩu môi, bởi vì hiểu rõ sự vô liêm sỉ cùng xấu tính của hắn.

Những người khác cũng nhìn về phía Mập mạp, có thể nói là muôn người chú ý, trở thành tiêu điểm.

"Ngươi không cần khiêm tốn, cứ lên phía trước đi." Lão đạo sĩ ra hiệu cho hắn leo lên một đài cao bên dưới vách đá, đứng đối diện với tất cả mọi người.

"Trưởng lão, hắn rất đặc biệt à, cái gọi là kim thế pháp thể hiện ra sao ở trên người hắn?" Thiếu nữ áo tím tiếp tục hỏi.

Nụ cười của ông lão mặc đạo bào vàng thu lại, dáng vẻ nghiêm túc và nói: "Thiếu niên này mặc dù không có dùng tới tiên khí thì vẫn có năng lực để tranh đấu với các ngươi, nếu không tin thì các ngươi có thể ra tay."

"Đừng, trưởng lão, ta đâu có vi phạm lỗi lầm gì đâu, người đừng gây thù chuốc oán giúp ta như vậy chứ." Tên mập Tào Vũ Sinh kêu la thảm thiết.

Những người khác đều không hiểu, tên mập này chỉ có tu ra một luồng tiên khí và nếu thu lại luồng tiên khí này nữa thì sao có thể tranh hơn thua với bọn họ?

"Hắn đang giả ngu đó." Lão đạo sĩ lên tiếng rồi chỉ về phía Tào Vũ Sinh, tiếp đó nói hắn hãy vận toàn lực, thể hiện ra sát trận của bản thân, đồng thời cảnh cáo, nếu không cố hết sức thì giết ngay và luôn.

Tào Vũ Sinh chỉ biết câm nín vâng lời, và trong nháy mắt tiếp theo thì cả người hắn hiện lên cốt văn, mỗi một tấc da thịt đều toả ra kiếm khí hỗn độn, trong huyết nhục xuất hiện từng toà sát trận khiến mọi người kinh hãi hít vào ngụm khí lạnh.

"Thấy gì chưa, con đường mà hắn đi nếu như hoàn thiện, nếu tiếp tục tiến về trước thì có thể sẽ thua người tu ra tiên khí ư? Trong các ngươi có ai dám đối đầu với hắn?" Lão đạo sĩ nói.

Mọi người không nói gì cả, có người hiểu biết sâu rộng liền nhận ra, khả năng đây chính là sát trận vô thượng trong truyền thuyết, sau khi thứ này được sử dụng thì ai dám chống đỡ trực diện chứ?

Nhưng, mọi người cũng cảm thấy rất hoảng sợ, đó là sát trận vô thượng thế nhưng lại bị tên khốn này khắc vào trong huyết nhục, quá biến thái mà.

"Ý của tiền bối là, con đường kim thế pháp là tương tự như việc khắc sát trận vào trong cơ thể?" Có người hỏi.

Lão đạo sĩ thở dài, nói: "Ta chỉ nêu ví dụ mà thôi, các ngươi không hiểu được bản chất, sở dĩ hắn mạnh đó là lúc ở cảnh giới Liệt Trận đã khắc sát trận vào trong cơ thể mình, vượt qua cực cảnh, sau đó thì không ngừng hoàn thiện và rồi mới có đạo quả như hiện tại."

Lời này vừa ra thì tất cả mọi người đều rùng mình và trầm mặc không thôi, suy nghĩ lại những lời mà hắn nói.

"Ý của ta là, các loại cảnh giới như Bàn Huyết, Động Thiên, Minh Văn, Liệt Trận... Chân Nhất, Thánh tế, tất cả đều có cơ duyên như vậy." Lão đạo sĩ lên tiếng.

Một vị trưởng lão ngồi bên cạnh bổ xung tiếp, nói: "Ở mỗi cảnh giới cố gắng đột phá cực hạn và sau đó vượt qua, đăng phong tạo cực, cố gắng tiến thêm một bước! Như thế biết đâu... là cảnh giới hoàn toàn mới cũng nên."

Trầm mặc rất lâu thì có người hỏi: "Việc này quá khó khăn, còn có ví dụ nào nữa không ạ?"

"Vậy thì ta tiến cử thêm một người nữa, người tới từ Ba ngàn đạo châu hẳn biết người kia chứ." Lão đạo sĩ mặc đạo bào vàng nói.

"Hả?" Việc này đã khơi dậy sự quan tâm của mọi người.

"Người đó có tên là Hoang, cũng được gọi là Thạch Hạo, ta nghĩ rằng rất nhiều người từng nghe qua hắn." Hắn nói.

Đám người Trường Cung Diễn, Long nữ, Ma nữ làm sao không biết được chứ, quá quen là đằng khác, phàm là những ai tới từ Ba ngàn châu thì đều biết rất rõ về hắn, bởi vì cái tên Hoang này rất là nổi tiếng.

Lão đạo sĩ giải thích: "Theo như chúng ta tìm hiểu, lúc hắn ở Động Thiên cảnh thì đã thực hiện việc đột phá lớn và gắng gượng bước ra một con đường, thoát khỏi cực điểm, mười động thiên đều phá nát rồi dung hợp làm một, vượt qua các đời tiên hiền. Nếu như hắn càng hoàn thiện hơn, dù cho không dùng tới tiên khí thì chỉ cần dựa vào Động Thiên duy nhất này cũng có thể áp chế người tu ra tiên khí."

Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, phá nát mười động thiên lớn rồi dung hợp làm một, vượt qua toàn bộ cổ nhân, đây là phong cách đầy khí phách cỡ nào chứ?

Ngay cả đám Vương Hi, Lục Đà, Yêu Nguyệt cũng thay đổi sắc mặt, hào quang trong mắt trở nên kinh người, run sợ bởi thiếu niên kia!

Một số ít người ở ba ngàn châu đã đoán được bí mật về mười động thiên quy làm một của Thạch Hạo, nhưng sau khi nhận được sự xác minh từ trong lời nói của trưởng lão Thư viện Thiên Thần thì vẫn chấn động không kém.

"Hiện giờ các ngươi đã hiểu chưa? Kim thế pháp, nếu như thật sự thoát khỏi đỉnh điểm thì cũng vô cùng khủng khiếp, dù là tên mập lúc ở Liệt Trận cảnh này hay là Động Thiên cảnh của Hoang kia, cả hai đều đạt tới cảnh giới vô thượng!" Một vị trưởng lão lên tiếng.

Rất nhiều người nghe vậy thì thở dài gật đầu, việc này quá khó khăn, khắc một Sát trận thứ ba trên thế gian vào trong cơ thể, sát khí được tạo nên cũng chưa hề tiêu diệt bản thân mình, mà việc phá nát mười động thiên lớn thì tàn nhẫn tới cỡ nào chứ, đừng nói là dung hợp làm một, nếu như chỉ cần phá đi vài cái thì hơn nửa sẽ hình thần đều diệt ngay tức khắc.

"Rất khó tu hành, anh kiệt trong cửu Thiên thập Địa này có biết bao nhiêu, thế nhưng được mấy ai có thể luyện thành?" Có người hoài nghi, bởi vì con đường này quá gian nan.

Lão đạo sĩ mặc đạo bào vàng với ánh mắt lạnh lẽo nói: "Khó à? Vậy so với việc tu ra tiên khí thì như thế nào? Ta thấy cũng chỉ ngang ngửa không hơn không kém, đều phải cửu tử nhất sinh thì mới đạt được. Đương nhiên, ta cũng quên mất, các ngươi có thể tu ra tiên khí đa phần đều thực hiện một vài thủ đoạn nào đó, không mấy người nghịch thiên tự dựa vào bản thân để tu ra tiên khí."

Lời này vừa ra liền khiến nhiều người cúi đầu.

Các anh kiệt nơi đây đều hiểu cả, tuyệt đại đa số mọi người đều được gia tộc giúp đỡ, thậm chí có người còn thay cả một cơ thể mới, đó là thân thể đã sản sinh ra tiên khí và được phong cấn lại từ Tiên cổ.

"Hoàn cảnh đã thay đổi, quả thật đã không có mấy ai có thể dựa vào chính bản thân để tu ra nữa rồi." Nhị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần xuất hiện và thở dài như vậy.

Thạch Hạo nghe thế thì giật nảy mình, hắn chợt đảo mắt quét nhìn mọi người.

"Số ít người tự chính bản thân tu thành, nhưng các ngươi có còn nhớ mình thành tựu ở nơi nào hay không?" Một vị trưởng lão nhìn mọi người hỏi.

Mọi người nghe vậy thì biến sắc.

"Ta nghĩ các ngươi đều nhớ cả, là ở trong di địa Tiên cổ mới tu ra được tiên khí, bởi vì chỉ ở trong hoàn cảnh như vậy mới có thể tu thành. Hiện giờ, hoàn cảnh đã thay đổi, thế giới mà chúng ta sinh sống cũng không thích hợp cho việc tu tiên cổ pháp, rất khó đột phá."

Lời nói như vậy đã đập mạnh vào trái tim của mọi người, khiến người khác không thể không trầm mặc, âm thầm suy nghĩ.

Ngay cả Thạch Hạo cũng bảo trì vẻ im lặng, ba luồng tiên khí của hắn chính xác là đã tu ra ở trong cổ địa ấy.

"Đừng lo lắng, nếu tu thành thì đều có thể sử dụng ở bên ngoài, cũng không phải là mầm hoạ gì." Một vị trưởng lão nói.

"Trưởng lão, ý của người là chúng ta nên chọn kim thế pháp ư?"

"Không phải, ta chỉ nói rõ cho các ngươi biết, kim thế pháp không hề kém hơn cổ pháp, nếu như lựa chọn cổ pháp thì chúng ta cũng có những bộ kinh thư từ hơn kỷ nguyên trước, đều có thể cung cấp cho các ngươi tới những tiểu thế giới còn sót lại từ Tiên cổ để tu hành."

"Sức người có hạn, không nên nghĩ sẽ tu hai con đường, việc này rất là khó khăn, cho nên hôm nay ta mới để các ngươi chọn lựa."

Nói tới mức này thì mọi người làm sao không hiểu được chứ.

Có người sau khi suy nghĩ thật kỹ thì hỏi: "Chúng ta có đạo thư vô thượng, thậm chí là tiên kinh của Tiên cổ, nếu như chúng ta tu luyện thì sẽ không hề thấp kém, mà nếu tu kim thế pháp thì sẽ có truyền thừa như thế nào để học tập vậy ạ?"

"Ta từng nói, có một nhóm người đi đầu ở con đường này, phong thái chiếu rọi cổ kim, đều là nhân vật tuyệt đại, nếu như các ngươi có thể thoát lên trên kim thế pháp thì con đường này có thể sẽ tìm ra!" Một vị trưởng lão trong thư viện nói thế.

"Đừng quên rằng, các cảnh giới Bàn Huyết, Động Thiên, Minh Văn, Liệt Trảm... nếu mỗi cảnh giới đều vượt qua các tiên hiền, thật sự thoát khỏi thì sẽ kinh người tới mức nào? Đều có thể địch như người tu ra ba luồng tiên khí! Đương nhiên, việc này cũng sẽ rất khó khăn, rất khó để thực hiện. Ta chỉ nói cho các ngươi biết rằng, con đường này rất dài nhưng nếu như có thành tựu thì có thể sẽ chống lại được dị vực!" Nhị trưởng lão lên tiếng.

Lời này càng khiến người người sôi trào nhiệt huyết, hiện giờ đều đã chọn lựa xong, muốn đi con đường này.

"Trưởng lão, nếu như có người dẫn dắt thì có thể sẽ tìm ra được pháp môn ư?"

"Đúng rồi, có một nhóm người đã tiến rất xa và lưu lại con đường thành công ấy, có thể học theo!" Nhị trưởng lão đáp.

"Được rồi, các ngươi cũng nên quyết định đi." Một vị trưởng lão lên tiếng.

...

Nơi đây trở nên náo nhiệt hẳn!

"Ta chọn pháp môn Tiên cổ." Thạch Hạo nói, lúc tới phiên hắn chọn thì ngay lập tức nói lên nguyện vọng của mình.

"Ngươi... nên tu kim thế pháp mới đúng." Nhị trưởng lão thầm nói: "Lẽ nào là muốn đi một lúc hai con đường à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.