Gió mát thổi hiu hiu, trúc tím xào xạc đưa.
Đây là một khu di tích có đất đai cháy đen tựa như bị lửa nung đốt và máu tươi nhuộm đầy.
Thạch Hạo lặng yên đứng nơi này, vẻ mặt thẫn thờ, gương mặt ướt sũng.
"Ta lại khóc." Hắn nói rồi khẽ vuốt vuốt mặt.
Đời này, tất cả mọi người mà hắn nhìn thấy đều biến mất, rừng trúc vẫn còn đó, biển xanh sớm đã cạn, đây là Nam Hải Tử Trức lâm năm xưa ư? Hiện giờ cũng chỉ là một khu rừng trúc tím bình thường mà thôi.
Tất cả đều không cao lớn, hoàn toàn khác với những gì mà Thạch Hạo thấy ở Tiên cổ.
Là mơ ư?
Nhưng mà, độ chân thực quá rõ ràng, Thạch Hạo cảm thấy nhói đau, từng hình ảnh vẫn như đang ở trước mặt, từng vị bằng hữu quen biết lần lượt ngã trong vũng máu.
Đẫm máu như thế cứ như là một giấc mộng vậy, nhưng vì sao lại đau đớn, vì sau khi nhìn thấy những vị bằng hữu đã vui đùa với nhau mấy tháng trời ngã xuống thì bản thân lại cảm thấy khó chịu và khó thở.
Thạch Hạo chợt hét lớn, tiếp đó nhanh lau những dòng lệ nóng trên mặt!
Đường vẫn phải đi, hắn đột nhiên ngẩn đầu nhìn trời cao, có những lời đã nói ra, ở đời kia, ở kỷ nguyên này, ở trong giấc mộng ấy, hiện giờ hắn có thể làm gì? Chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, thoát khỏi tất cả!
Thạch Hạo lặng yên suy nghĩ rồi từ từ đi quanh một vòng, tưởng nhớ lại tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012741/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.