Những người này tuy rằng đang ở ngay trước mắt nhưng thực ra lại rất xa vời, ở chung với nhau đã được vài tháng nên khó mà dứt bỏ được.
Trong lòng Thạch Hạo dấy lên cảm giác khó chịu và đầy chua xót.
Hắn có loại trực giác, sẽ chia cách, sẽ biệt ly, hơn nữa sẽ là vĩnh biệt, ở đời này hắn sẽ không thể nào gặp lại nữa.
Tại sao lại như thế? Hắn không biết, đây là một phủ đệ của Tiên gia đầy kỳ bí, những người này đều là thật ư, hay là hắn đang mơ và trở về Tiên cổ, chỉ là trong phút lơ đãng tình cờ gặp phải nhau?
"Gặp lại, sẽ có ngày gặp lại, biết đâu một người trong chúng ta sẽ gặp lại ngươi trong chốn hồng trần thì sao, tuy rằng việc này rất là viễn vông thế nhưng trong vạn cổ thì luôn luôn có một tia may mắn, cũng khó mà nói được." Thanh niên lưng mang bảo kiếm trịnh trọng nhìn Thạch Hạo, tiếp đó hắn xoay người đi về nơi sâu của hòn đảo, và rồi bóng lưng dần dần mơ hồ.
"Chúng ta cũng đều là chí tôn trẻ tuổi, không hề thua kém bất luận người nào, thế nhưng thật là đáng tiếc mà, không cách nào mặt đối mặt được, thân thể thật gặp nhau nữa, chúng ta sẽ tan vào gió, sẽ lẫn vào trong bụi trần của thiên địa này để theo dõi sự huy hoàng, những chiến tích của các ngươi!" Lại có một người bước tới và nói lời từ biệt với Thạch Hạo.
"Cố gắng sống sót, nỗ lực, không nên khiến bản thân chết trận quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-hoan-my/2012739/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.