Tuấn Hàn lộ vẻ ngạc nhiên, phải thốt lên một câu hỏi. Thanh Đam gật đầu lia lịa. Cậu ta chẹp miệng rồi khẽ nhìn qua đứa bạn thân bên cạnh đang ăn miếng thịt ngấu nghiến, giống như 30 năm rồi chưa được ăn thịt.
- Bộ mày đói thịt lắm hả Nhất Luân?
Chàng trai tên Nhất Luân kia nghe được, thở dài một cái rồi vừa nhai vừa nói:
- Nhà có cho tao ăn thịt đâu, vì vậy tao mới tranh thủ ăn nè.
Tuấn Hàn nhếch môi cười trừ khi nhận được câu trả lời đó, cậu ta gắp miếng thịt của mình bỏ vào đĩa đựng cơm của Nhất Luân, bảo:
- Nè, nhường cho mày á.
Nhất Luân ngạc nhiên hỏi:
- Ủa? Sao không ăn đi, nhường cho tao làm gì?
Tuấn Hàn đáp lại:
- Tại tao ớn thịt.
". . .", không chỉ có Nhất Luân tỏ thái độ ngỡ ngàng mà còn thêm bốn người kia đang ăn kia phải ngước lên nhìn cậu ta. Thiên Thiên mới thốt lên rằng:
- Có vậy nữa luôn à?
Tuấn Hàn gật đầu bình thản bảo:
- Mới nghĩ ra á.
Trần Minh và Băng Huyết đồng thanh nói:
- Lạy bạn tôi!
Một lát sau, ăn uống xong xuôi thì tính tiền, ngồi đó nói chuyện một lúc để giết thời gian rồi mới ra khỏi quán ăn. Nhóm bốn người Thiên Thiên nhìn đồng hồ thì cũng đúng giờ cần phải đi tới trường lại. Riêng Tuấn Hàn và Nhất Luân thì có kèo chơi bida với đám trùm trường hôm bữa lật mặt Quý Quân ấy.
Mới có thời gian ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-do-co-anh/3739655/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.