Hắn khó khăn nói:
- Thả... Thả.. ra... Bà.. mẹ... nó...
Người này nghe xong mà buông tay nhưng đẩy mạnh hắn ngã xuống đất, lấy chân đá vào mạnh vào tay hắn nữa khiến hắn ngã sập xuống nền gạch của sân trường, tay hắn bị tác động mạnh và không nhúc nhích hay cử động được, hình như tay hắn đã bị gãy, thấy tội đó nhưng mà là tội chưa xử.
Người đó khụy một chân xuống nhìn hắn, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt hắn mà bảo:
- Ngon quá. Có ý định đâm tao cơ đấy. Vì đang ở trường nên tao chỉ cảnh cáo mày thôi.
Huy hoàng chỉ có thể loé lên một phút, còn trong sâu thẳm thì bị trường mời lên phòng giám thị viết bản kiểm điểm vì tội đánh người.
Có chút thắc mắc là... người đó là ai vậy ta?
Quay lại chỗ bốn người kia, Thiên Thiên nhanh chóng được dìu đi vào phòng y tế băng bó vết thương. May là không quá sâu. Anh thì sắc thái khuôn mặt vô cùng bình thường thôi nhưng ai kia thì lo lắng tột độ. Anh nhìn qua mà cất giọng:
- Vịt con đừng lo, vết thương nhỏ thôi.
Cô nghe thế lập tức cất giọng đầy xót xa:
- Gì chứ? Không lo sao được?
". . .", anh đơ người một lúc, sau đó mỉm cười giơ tay xoa nhẹ má cô và ôn nhu bảo:
- Tôi thì sao cũng được nhưng riêng em thì không được bị gì.
Một cảm giác lâng lâng khó tả, khuôn mặt cô lộ vẻ ngạc nhiên mà hướng ánh mắt nhìn anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-do-co-anh/3739654/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.