Một lát sau, cô ngồi không cũng chán nên cô quay qua hỏi Băng Huyết có đem gì để làm không thì nhỏ đưa cho cô một chiếc điện thoại rất xịn xò. Hồi trước, cô cũng có tự thưởng cho bản thân một cái điện thoại cũng không tồi, đạt nhiều thành tựu mà không tự tặng cho mình một thứ nào cũng uổng. Tuy nhiên, nó cũng thường thôi, so với cái cô đang cầm thì không bằng một góc. Cô mở thử thì nó hiện lên luôn, thì ra có thể mở dấu vân tay, cô thấy rất nhiều cuộc gọi tứ phía đến từ Băng Huyết.
- Gọi 30 cuộc.
Nhỏ gãi đầu ngại ngùng, nói:
- Tại... Cứ thấy bất an... nên... Ai mà...
Cô mới cắt ngang lời nhỏ, mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:
- Không sao. À, nãy tao quên hỏi, thế mày làm bạn thân tao lâu chưa?
Băng Huyết trả lời:
- Hồi còn nhỏ đã chơi với nhau rồi á.
Cô gật gật đầu rồi lại hỏi:
- À, mày có hỏi bác sĩ khi nào xuất viện không?
Băng Huyết vui vẻ nói:
- Hai ngày nữa, phải quan sát thêm đó.
Cô gật gật đầu, rồi bấm điện thoại, cô vào mạng xã hội của chủ nhân cơ thể xem có gì không. Vào trang cá nhân trước. Ai ngờ đâu, người này có vẻ rất ít đăng bài, hầu như toàn mấy bài viết về tình yêu của chủ cũ và tên khốn mà Băng Huyết nhắc thôi. Nếu là cô thì sẽ đăng đầy bài viết, một phần cô muốn giữ kỷ niệm, một phần vì cô là nhà văn đã được mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-do-co-anh/3739638/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.