Kỷ Đạt đi vào phòng nghe hát ở mé bên kia, cậu bạn là ông chủ ở Thẩm Dương, ông ta họ Đổng, đã cùng với vị khách Chung Sam đến từ Quảng Châu ngồi với nhau nghe hát. Nhìn chung, người miền nam không cao to, Chung Sam dù gì cũng xấp xỉ ba mươi tuổi rồi, nhưng cũng chỉ cao có một mét sáu mấy, khuôn mặt cũng còn non trẻ lắm. Ngồi kế ông chủ Đổng cao một mét tám mươi mấy lại có khuôn mặt phương phi, nên giống như thằng đệ đi theo đại ca xã hội đen vậy.
Chung Sam không chú ý đến điều này, ngược lại còn thò đầu ra ngoài phòng nghe hát để ngó nghiêng nữa: “Chà, sân khấu Lưu Lão Căn này trang trí đúng là đẳng cấp thật.”
Ông chủ Đổng cười cười, ông không cần suy nghĩ cũng biết người miền nam hay hiểu lầm người Đông Bắc, nào là đàn ông Đông Bắc đều cao một mét chín mươi mấy, mình trần trùng trục dưới cái trời âm mấy chục độ chạy nhong nhong khắp nơi, phụ nữ Đông Bắc thì toàn mặc áo bông, thắt hai cái bím, toàn tên là Thúy Hoa cả, nào là vùng Đông Bắc không có nhà lầu, toàn ở nhà trệt sưởi bằng lò đất, nào là người Đông Bắc mỗi bữa cơm ngoài thịt heo hầm phở ra, còn thêm cải chua nữa… Ôi, thời đó là thời xa xưa năm nảo năm nào rồi!
Chung Sam ngồi trong phòng rất là phấn khởi chờ buổi hát bắt đầu, chốc chốc anh lại dùng tiếng phổ thông lai giọng Quảng Đông hỏi: “Có gặp được danh hài Triệu Bản Sơn không?”
Ông chủ Đổng nói: “Không.”
“Vậy danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-cua-han-la-mot-mau-hong/17765/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.