Trong tù, mọi người đều yêu thích thời gian được rảnh rỗi hít thở khí trời, nhưng Chu Thành lại là ngoại lệ.
Quạt trần thổi loạn trang sách, bên ngoài ánh nắng quá mức gay gắt, Chu Thành luôn nghĩ ngồi trước cửa sổ có phải là thoải mái hơn không. Nếu họ yêu thích khát cầu tự do như vậy, cũng đâu cần phải mô phỏng những lão già phơi nắng hưởng gió làm gì, có khi còn rước họa vào thân.
Cầu mà không được, chẳng phải là nỗi đau lớn nhất đời người hay sao?
“Đừng có suốt ngày đọc sách giả danh tri thức, làm như vậy cho ai coi?” Trang sách lật đến một nửa, bàn tay bên cạnh liền chen vào, trên tay cầm táo, không lớn, không tròn, cũng không đỏ, “Mấy người cho rằng càng thông minh thì càng nổi tiếng? Không đúng a, ngoại hình đẹp mới được nhiều người yêu…”
Chu Thành rất tự nhiên để mặc ruồi bọ nói chuyện, trực tiếp cầm táo trước mắt mà cắn, quay đầu mỉm cười: “Cảm ơn.”
Tị nạnh làm gì, có qua có lại mới sướng, kết quả Dung Khải được giai nhân dạy dỗ, chỉ mang được đầy một bụng tức về, ức chế vô cùng.
“Sao anh không hỏi làm sao tôi lại có được trái táo này?” Chỉ có thể đổi đề tài, Dung Khải rất là không vui
“Nga,” Chu Thành nhịp nhàng phối hợp, hỏi, “Cậu đánh đố thắng ai sao?”
Dung Khải nổi giận, phẫn nộ lên án: “Đồ quỷ, anh đoán sai một lần cũng không được hả! Làm bộ không biết một lần có chết không! Cứ làm thế ai mà thích được, hỏi là để xem người ta tò mò, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261962/quyen-2-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.