Chu Thành lần đầu tiên nhìn thấy Dung Khải là ở khu bốn phòng chín.
Lúc Dung Khải được quản giáo dẫn vào, mặt mày vẫn còn mờ mịt vô thố chẳng hiểu gì. Quản giáo đi sau, một đám phạm nhân vây quanh đánh giá, nói đùa thằng nhóc này đi lạc đường rồi hả. Dung Khải kinh hoảng, nhưng vẫn lớn gan hỏi lại, thế các người đều phạm tội gì đấy? Theo luật rừng nhà giam này mà nói, lính mới vào phải gọi tiền bối là đại ca, gọi anh kính lễ cũng tạm được. Thế nhưng tên gia hỏa này xưng hô gì cũng không có, chỉ có các người các người, các người nào?
Giống ruồi bọ không đầu, đây là ấn tượng của Chu Thành dành cho Dung Khải.
Nhưng cái con ruồi này khi biết được bạn cùng phòng chỉ có cướp vặt và tổ chức mại dâm liền hiện nguyên hình thanh niên không sợ trời sợ đất, như bươm bướm thoát xác, từ đó Chu Thành mới không còn nghĩ hắn là con ruồi ngu ngốc kia nữa.
Tuy rằng biết rõ mọi chuyện hơi trễ, nhưng tên nhóc này rốt cuộc cũng biết rằng chính mình đã an toàn.
“Này này, anh phạm tội gì mà vào đây thế?” Sau khi triệt để thả lỏng tinh thần, gặp ai cậu cũng chỉ hỏi mỗi câu này.
Chẳng biết làm sao nhưng Chu Thành thấy vui vẻ lắm.
Hắn nghe chính mình khoái trá trả lời: “Giết người”.
Kể từ ngày hôm đó, Dung Khải ngay một lần cũng không dám nhìn hắn.
Dung Khải thực thông minh, Chu Thành thấy thế, nhưng đánh giá này hoàn toàn khách quan.
Dần dà, phòng mười bảy tất cả liền thay nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261961/quyen-2-chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.