Ròng rã cả buổi, tôi lăn qua lộn lại suy nghĩ nên trả lời tin nhắn của Hoa Hoa như thế nào. Ý cậu là gì? Vẫn để ý đến tôi? Hay đã gạt bỏ hết tất cả những chuyện trước khi cậu rời nhà đi rồi? Tôi không biết phải hiểu như thế nào, suy đoán nào cũng không hoàn mỹ, không chắc chắn, thậm chí tôi còn tính đến cả chuyện vì diễn đạt không thoát nghĩa nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Nhìn lên liếc xuống, quay trái quay phải, cuối cùng tôi ôm điện thoại đi ngủ.Sáng hôm sau tôi gặp Hoa Hoa ở phòng khách, cậu đang khom lưng đi giày trên bậc cửa, có lẽ chuẩn bị đến nhà hàng.
Tôi gọi, “Hoa Hoa!”
Cậu ngẩng đầu lên, tuy vẫn khom lưng. Tư thế này hẳn là không thoải mái, nhưng cậu không điều chỉnh, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Đột nhiên tôi chẳng biết nói gì, thực ra tôi còn chưa chuẩn bị lời thoại, nếu nói bộ não con người một nửa là vật chất, còn một nửa là nước, thì lúc này não tôi đã thành một đống bầy nhầy.
“… Đến nhà hàng à?” Lời ra khỏi miệng, cả tôi cũng chẳng muốn nghe, quá ngu ngốc!
Đôi mắt Hoa Hoa thoáng ảm đạm, khôi phục sự bình thản ngày thường, cậu nhẹ nhàng gật đầu.
Đứng dậy, mở cửa, bước ra, đóng cửa, tôi nhìn theo toàn bộ quá trình Hoa Hoa rời đi, thật lâu sau mới ngớ người nhận ra cậu không chào tạm biệt tôi.
Bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, muốn nhắc lại chuyện đó tất nhiên không dễ, nhất là khi có cả sư phụ, cơ hội lại càng hiếm hoi. Mà Hoa Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261956/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.