Không đợi tôi thăm dò Lưu Địch xong, đương sự đã trở lại.
“Nói gì mà hăng say thế?” Lưu Địch kéo ghế ngồi xuống.
“Linh tinh ấy mà.” Vương bát đản thuận miệng đáp, sau đó hỏi, “Xã giao xong rồi hả?”
“Xã giao có bao giờ mà xong, nhưng…” Lưu Địch nhìn về phía tôi, toét miệng cười trông kiểu gì cũng thấy mờ ám, “Ở đây có chuyện quan trọng hơn.”
Giờ ngồi gần nhau, tôi mới nhìn rõ Lưu Địch không phải mặc sơ-mi trắng, mà là màu hồng rất nhạt, màu hồng kiểu này cực kỳ tôn da, nhất là những người nhìn cao sang công tử như Lưu Địch. Đột nhiên tôi nhận ra tại sao chỉ có hắn là không thay đổi gì cả, không phải thời gian bỏ sót hắn, mà là hắn không cần bôn ba vì kế sinh nhai, bất cứ nhu cầu nào cũng được thỏa mãn ngay lập tức, vì thế hắn không phải suy tính, buồn bực, không phải vắt óc phấn đấu và đấu tranh với thời gian. Không phải hắn không già, mà chỉ là hắn không hao mòn, nên lão hóa chậm mà thôi.
“Tôi nghe lão Du bảo anh nhặt được con tôi à?” Người này cũng thuộc kiểu cơm đến há mồm, vừa hỏi vừa lấy đĩa của tôi ăn.
Đây là buffet, tại sao ai cũng ăn đồ của tôi vậy?
“Tình cờ dạo công viên bắt gặp.” Tôi không nhiều lời, bởi vì sự thật cũng chỉ đơn giản như thế.
“Dạo công viên á? Với ai?” Lưu Địch nhìn thì có vẻ thuận miệng hỏi, nhưng hai mắt lại sáng trưng chờ hóng chuyện.
Đừng nói một mình tôi, mà kể cả có đi cùng người khác, nêu tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261955/quyen-2-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.