Du Khinh Chu ngồi đối diện tôi, giống như từ vài năm trước vượt thời gian tới hiện tại.
Tôi hỏi gã, “Sao ra ngoài cũng phải mặc đồ cảnh sát vậy?”
Gã gật đầu, “Cảm giác an toàn.”
Chập tối, Tiểu Lộ Nướng chật kín chỗ, rộn rã ồn ào, chẳng ai chú ý đến ông chủ và anh bạn cảnh sát ngồi trong góc quán. Tương tự, tôi cũng không chú ý tới bọn họ, từ khoảnh khắc ngồi xuống đối diện với Du Khinh Chu, bán kính một mét xung quanh tôi như bị một bức tường thủy tinh quây lại, hết thảy ầm ĩ bên ngoài đều bị che chắn, toàn bộ thế giới im lặng như sắp tiêu vong. Tôi cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của thứ cảm giác không bình thường ấy, sau này mới phát hiện, nó sinh ra từ trong lòng tôi, từ sau khi tôi quen biết Vương bát đản.
Tôi không muốn nhớ lại quá khứ, ở trong tù đã không muốn, ra ngoài lại càng không muốn. Tôi cố gắng ép mình tin tưởng, chỉ cần bước thẳng về phía trước, không quay đầu lại, những chuyện đã qua sẽ vĩnh viễn bị lãng quên, cứ thế phủ đầy bụi bặm. Thế nhưng phương pháp thôi miên này có một khuyết điểm trí mạng, hiện tại, khuyết điểm này đang cà lơ phất phơ ngồi đối diện tôi.
Du Khinh Chu giống như một tiếp điểm nối giữa hai không gian hoàn toàn tách biệt, quá khứ, và hiện tại.
“Ài, nhìn xem giờ thế nào nè……..” Mở nắp chai bia, ‘xì’ một tiếng nâng cao tinh thần, cái giọng ai oán của Vương bát đản lọt vào tai tôi, “Nhớ hồi trước, cả đám các cậu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261935/quyen-2-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.