Chưa tới hai ngày, thông tin được công bố, quả nhiên đúng như Tiểu Phong Tử nói, mỗi khu cử ra hai đội. Nhưng cử ra kiểu gì thì lại là cả một vấn đề. Cơ hội được cộng điểm, chẳng ai muốn bỏ qua, dù có phải học thuộc lòng cả một quyển đề cương đi nữa.
Tiểu Phong Tử copy lại cho bọn tôi một bản, tôi cầm tập giấy không dày nhưng chắc chắn không mỏng kia, xúc động, hóa ra Đảng ta còn có nhiều tri thức cần phải học thế này. Nhiệm vụ kế tiếp là phải thuộc lòng, học đêm học ngày. Hồi trước tôi đã bao giờ gian khổ thế này chưa? Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng mãi chẳng nhớ được gì.
Mấy thằng to xác ngồi học bài dưới ánh trăng chẳng phải cảnh đẹp mỹ miều gì, hơn nữa đối với đương sự, chuyện này còn cực kỳ đau đớn.
Chu Thành và Tiểu Phong Tử thì khỏe re, dù sao cũng là phần tử trí thức, đọc một lát lẩm nhẩm một lát, rất ra dáng tú tài; Hoa Hoa thì mù tịt, cũng không ai để tâm đến cậu, nên cậu im lặng cầm sách lật soàn soạt, từng tờ từng tờ nối tiếp nhau, như thể lật đến cuối là nhiệm vụ hoàn thành; vì thế thảm nhất chính là tôi và Kim Đại Phúc, dòng nào dòng nấy nhìn như thiên thư, tách ra đọc từng chữ thì hiểu, nhưng gộp vào với nhau lại chẳng hiểu gì, đọc được hai câu thì ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt giàn giụa.
“Đảng ta sửa chữa sai lầm tả khuynh của Vương Minh như thế nào… Mẹ nhà nó cái này ai mà biết! Vương Minh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gian-dep-nhat-trong-lan-gio/1261892/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.