Về phần Cận Thiệu Khang, hắn không hề cảm thấy sự khác lạ ấy, đang chuẩn bị đi vào cơ thể nàng, đột nhiên hắn thấy nàng thu chân vào.
Hắn tưởng nàng sợ, vừa giơ tay tách chân nàng ra, vừa thì thầm vào tai nàng: “Nhược Lan, đừng sợ, ta sẽ cẩn thận…” Bàn tay dịu dàng của hắn, giọng nói khản đặc của hắn, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng khuấy đảo trái tim nàng, bản năng vừa bị lý trí đè bẹp giờ lai rục rịch ào lên.
Tưởng Nhược Nam cảm nhận được, vội vàng hạ quyết tâm, dùng sức đẩy Cận Thiệu Khang đang đè lên người nàng ra. Do không đề phòng, Cận Thiệu Khang bị đẩy sang thành bên kia của thùng tắm, hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Nhược Lan?”
Tưởng Nhược Nam vớt y phục của mình ở dưới thùng nước lên, luống cuống phủ lên người, sau đó ngước mắt nhìn hắn, nói rõ ràng từng từ một: “Hầu gia, thiếp đã nói rồi, chàng có mùi của người phụ nữ khác, thiếp không thích!”
Sắc mặt Cận Thiệu Khang lập tức sầm xuống, hắn nén giọng hỏi: “Tưởng Nhược Lan, nàng đang nói những lời ngu ngốc gì thế? Vừa rồi rõ ràng nàng…”
“Vừa rồi thiếp đã rất cố gắng, nhưng cuối cùng thiếp phát hiện ra, thiếp cũng không thể miễn cưỡng bản thân được! Hầu gia, chàng có thể nói thiếp ngốc, có thể mắng thiếp vô cớ gây sự, nhưng thiếp không thể miễn cưỡng mình được. Thiếp một lòng một dạ với chàng, thiếp cũng mong chàng một lòng một dạ với thiếp, trong trái tim Hầu gia có quá nhiều người, thiếp không thích!”
Tưởng Nhược Nam nhìn hắn nói rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259383/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.