Cận Thiệu Khang nhìn bộ dạng luống cuống lẩn tránh của nàng, trên khuôn mặt lạnh lùng trầm lắng của hắn bỗng hiện lên ý cười.
Hắn ném chiếc áo ngoài đang cầm trong tay lên giường, sau đó bước về phía sau tấm bình phong.
Sau khi nghe tiếng bước chân hắn biến mất sau tấm bình phong, Tưởng Nhược Nam mới quay đầu lại, nàng vô thức liếc mắt về phía ấy một cái, thấy thân hình cao lớn của hắn in lên cánh bình phong. Lúc này hắn đang nhấc dóng chân dài bước vào thùng nước, ngay sau đó, một vật gì đó thoắt ẩn thoắt hiện, run rẩy lay động.
“Bùng” một tiếng, Tưởng Nhược Nam có cảm giác toàn bộ huyết dịch trong người đều dồn cả lên mặt! Nàng vội vàng ôm mặt, sau đấy nàng nhảy lên, nằm bò ra giường, kéo tấm chăn mỏng trùm kín đầu. Trong không gian đóng kín bức bối, nàng dường như nghe thấy cả tiếng trái tim mình đang đập.
Cũng chẳng biết bao lâu sau, nàng đột nhiên nghe giọng Cận Thiệu Khang vang lên: “Nhược Lan!”
Tưởng Nhược Nam vờ chết, không thèm trả lời hắn. Nàng có linh cảm hắn gọi mình lúc này chắc chắc không phải vì việc gì tử tế!
Quả nhiên câu tiếp theo của Cận Thiệu Khang là: “Qua kỳ lưng cho ta!” Giọng hắn nghe như mệnh lệnh, hết sức thản nhiên.
Tưởng Nhược Nam trợn ngược mắt lên lườm hắn trong… chăn, lòng thầm nguyền rủa, ngươi chết đi, muốn lão nương phục vụ ngươi, không có cửa đâu!
“Tưởng Nhược Lan!” Hắn bỗng cao giọng.
Tưởng Nhược Nam sợ đám a hoàn trong viện tử nghe thấy rồi lại bàn tán linh tinh, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259382/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.