Việc làm này hoàn hảo đến mức mà thần không biết quỷ chẳng hay. Điều quan trọng là không aingờ rằng cậu học trò mới mười bảy tuổi mà lại mưu toan, xấu xa đến thế.
Tiêu Tiếu cảm thấy chuyện mình làm chẳng có gì là tàn nhẫn. Cậu ta cho rằngmình là cây ngay không sợ chết đứng. Nếu bà lão này cứ ở lì trong ngôinhà mãi không chịu ra, cuối cùng chuyện xảy ra ngoài ý muốn chính là một mạng người. Mình làm như thế coi như là ngang với hành động nghĩa hiệprồi, nói văn hoa một chút chính là cứu một mạng người bằng xây bảy thápchùa. Hãy xem, sự giác ngộ và tính logic như thế quả là không giốngnhau.
Điều càng quan trọng hơn là Tiêu Tiếu cảm thấy tâm trạngcủa Ngũ Hạnh Nguyệt rõ ràng đã khá lên rất nhiều rồi. Cô cười nhiều hơn, mặt lúc nào cũng tươi như hoa nở, ấm áp, đẹp đẽ, khiến Tiêu Tiếu saymê.
Từ khi có được khoản tiền đền bù, cha mẹ Tiêu Tiếu đối xử với cậu phóng khoáng hơn hẳn, chu cấp đầy đủ tiền tiêu vặt.
Có tiền trong tay, Tiêu Tiếu bắt đầu nghĩ mình có thể theo đuổi Ngũ Hạnh Nguyệt được rồi.
Cậu thuê một phòng trọ ở gần trường học. Cậu nói vì đã học lớp Mười hai rồi nên không muốn quá lãng phí thời gian đi từ nhà tới trường học, thế làgia đình cậu cũng rất tán thành.
Đó chính là căn phòng mà sau đó Bạch Tiêu đến ở.
Tiêu Tiếu giấu bức ảnh của Ngũ Hạnh Nguyệt ở sau tấm áp phích Kobe BeanBryant, cậu nghĩ sẽ có một ngày mình đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-doc-tam/2779113/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.