Đối với việc đệ đệ đi phủ Thanh châu mở mang kiến thức, từ đầu Khúc Liễm đã cực kỳ lo lắng.
Trong mắt nàng, đệ đệ mười một tuổi không chỉ mới là một học sinh tiểuhọc, mà còn chưa từng xa nhà, dù có quản sự đi theo, nhưng vẫn cứ khôngyên tâm sợ xảy ra chuyện, đặc biệt là trong cái thời đại quyền thế cóthể đè chết người này, không có gì bảo đảm an toàn cả, ngộ nhỡ có concháu nhà quyền quý nào đó cho rằng đệ đệ chỉ là con cháu nhà giàu khôngcó quyền thế, thì phải làm sao bây giờ?
May là, đệ đệ đi cũng không quá lâu, mới chừng một canh giờ đã về, đếnkhi nghe nha hoàn bẩm lại, chẳng những đệ đệ đã về, mà còn dẫn theokhách, Khúc Liễm không khỏi thấy hơi khó hiểu, rồi ra khoang thuyền nhỏ, lặng lẽ ló đầu ra nhìn, đến lúc trông thấy rõ người đến, Khúc Liễm trợn tròn mắt.
Đang được đệ đệ dẫn lên thuyền là một thiếu niên mặc cẩm bào lưu vân ámvăn màu tím nhạt, bên hông đeo hai khối ngọc bội, tuy chỉ mới mười mấytuổi, nhưng dáng dấp cao gầy, phong thái ưu tú, đầu mang kim quan (1)bằng ngọc dương chi rất nổi bật, đập thẳng vào mắt người khác. Ánh mặttrời soi rọi trên mái tóc dài xõa tung tỏa ra ánh sáng tối màu, càng tôn lên gương mặt như gốm sứ sạch sẽ không tỳ vết, trên mặt nở nụ cười ấmáp nhã nhặn đúng mực.
Người thiếu niên tỏa ra hào quang mà ánh nắng ngày xuân rực rỡ cũng không thể che lấp.
Khi thiếu niên kia như lơ đãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dieu-lenh/3039788/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.