“Lại đây,” hắn lên tiếng. Giọng nói khiến tôi giật mình, nhưng tôi vẫn tiến về phía hắn. “Dừng lại. Tôi muốn cô bò tới đây.” Hai chân tôi run rẩy. Bò ư? Cô đùa à? Chạy đi. Chạy ngay bây giờ. Hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi. Chạy đi đâu? Hãy xem hắn đẩy cô xuống đất và đánh thuốc cô nhanh thế nào kìa! Đầu gối tôi chạm đất. Còn lựa chọn nào nữa đây? Tôi cúi đầu xuống nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn trên người mình, hệt như sức nặng báo hiệu bàn tay hắn sắp vươn ra. Hai đầu gối và lòng bàn tay tôi di chuyển trên mặt đất cho đến khi chạm tới mũi giày của hắn. Tôi bị mắc kẹt. Gần như khỏa thân. Yếu ớt. Sợ hãi. Tôi là của hắn. Hắn cúi xuống và gom tóc tôi lại bằng hai tay. Chầm chậm, hắn kéo đầutôi lên cho đến khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Hắn chăm chú nhìn tôi;chân mày nhíu lại, miệng mím thành một đường cứng nhắc. “Tôi ước hắn tađã không làm thế này với cô,” hắn nói trong lúc mơn trớn góc mắt tráicủa tôi. “Cô thật sự là một cô gái xinh đẹp; quả là đáng hổ thẹn.” Tim tôi quặn thắt. Kí ức, cái kí ức đó xé toạc hàng rào phòng thủ và trồi lên ở bề mặt tâm trí tôi. Cha dượng tôi cũng từng nghĩ tôi xinh đẹp. Tôi là một thứ xinh đẹp, và những thứ xinh đẹp thì không được yên thân trong thế giới này,không yên thân trong tay đám đàn ông như hắn. Theo bản năng, hai tay tôi tóm lấy hai cổ tay hắn, cố gắng gỡ chúng khỏi tóc mình, nhưng hắn nắmrất chặt. Không thô bạo, nhưng rất chặt. Dù không nói lời nào, nhưng hắn đã làm rõ ý mình; hắn vẫn chưa nhìn tôi đủ. Không thể đọ mắt với hắnđược nữa, tôi dời mắt đến một điểm ở phía bên kia của hắn. Không khí chung quanh tôi dường như đang điều chỉnh để thích nghi vớihắn. Hơi thở hắn lướt trên má tôi, và bên dưới đôi bàn tay run rẩy, mướt mồ hôi của tôi, hai cẳng tay hắn gián tiếp gợi nhắc về sức mạnh to lớnmà hắn sở hữu. Tôi nhắm mắt và hít vào một hơi thật sâu, hi vọng có thểbình tĩnh lại. Mùi hương của hắn hòa lẫn với mùi thức ăn xộc thẳng vàophổi tôi. Sự kết hợp đó tạo ra những cảm giác nguyên sơ kì lạ. Thìnhlình, tôi thấy đói đến điên dại. Tôi muốn xé toạc thịt da hắn bằng răngmình và uống máu hắn. Không thể kiềm được, tôi thì thầm, “Lỗi tại anh nên hắn ta mới làm thế.Tất cả mọi chuyện là lỗi của anh. Anh chẳng tốt đẹp gì hơn hắn ta hết.”Cảm giác thật tuyệt khi nói ra những lời đó. Tôi nghĩ phải chi mình đãnói vậy sớm hơn. Một giọt mồ hôi chảy dài xuống bên cổ tôi, chầm chậm trườn qua xươngquai xanh, xuống lồng ngực rồi chui tọt vào khe giữa hai bầu vú, gợinhắc cho tôi về tình trạng cơ thể mình. Cơ thể yếu ớt, mong manh củatôi. Hắn thở dài thườn thượt rồi lại chầm chậm thở ra một hơi. Tôi rùng mình, không thể phân biệt được hắn làm vậy là vì đã bình tĩnh, hay là vì sắptát tôi đến bất tỉnh. Giọng nói của hắn, thoáng chút lịch sự, lấp đầy đầu óc tôi. “Cẩn trọng lời cô nói với tôi đấy, vật cưng. Tôi và hắn là hai thế giới khác nhau hoàn toàn. Đó là điều mà cô sẽ học được cách đểcảm kích, mặc cho cô có nghĩ gì. Nhưng hãy hiểu cho rõ; tôi vẫn có khảnăng làm nhiều việc mà cô không tưởng tượng nổi đâu. Cứ khiêu khích nữađi rồi tôi sẽ chứng minh cho cô thấy.” Hắn thả tôi ra. Tôi khuỵu xuống mà không nghĩ ngợi, trở lại tư thế quỳ bò, một lần nữachăm chăm nhìn vào giày hắn. Dám chắc tôi sẽ sụp đổ hoàn toàn nếu cốtưởng tượng ra tất cả những điều mình không tưởng tượng nổi, bởi tôi đãcó thể mường tượng ra vài chuyện rất khủng khiếp. Sự thật là, tôi đanghình dung vài điều kinh khủng khi giọng nói cùa hắn chen ngang dòng suynghĩ. “Toàn bộ cuộc sống của cô sẽ thay đổi. Cô nên cố chấp nhận điều đó đi,bởi chẳng có cách nào tránh được nó đâu. Dù có thích hay không, có chống cự hay không, cuộc đời cũ của cô cũng đã kết thúc rồi. Nó đã kết thúctrước cả khi cô tỉnh lại ở đây nữa kìa.” Không có từ ngữ nào hết, không có tôi, không có ở đây. Điều này thậtđiên rồ. Tôi đã tỉnh dậy với mồ hôi và nỗi sợ hãi ở chốn này, chốn tămtối này. Sợ hãi, đau đớn, đói khát, người đàn ông này – đang ăn mòn tôi. Tôi muốn đặt đầu mình lên giày hắn. Để dừng lại. Những câu từ treo lơlửng trong không khí như một chiếc bong bóng chứa bài diễn thuyết vẫnđang bám trên môi hắn. Trước bao lâu? Trước cả ngày hôm đó trên đườngsao? Tôi lại nghĩ về mẹ. Bà còn lâu mới được xem làm hoàn hảo, nhưng tôi yêubà nhiều hơn bất cứ ai khác. Hắn đang bảo rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại bà nữa, rằng tôi sẽ không bao giờ được gặp lại bất kì ai tôiyêu thương nữa. Lẽ ra tôi nên biết trước những lời như thế rồi chứ. Mỗinhân vật phản diện đều có chung một bài diễn thuyết thôi, ‘Đừng cố chạytrốn, việc đó là bất khả thi’, nhưng cho đến tận lúc đó, tôi vẫn khôngnhận ra những từ đó thật sự kinh khiếp đến độ nào. Rồi hắn đứng dậy phía trên tôi, hệt như một vị thần đã cướp mất mặt trời mà chẳng hề quan tâm đến sự suy sụp của tôi. “Hãy gọi tôi là Chủ Nhân. Mỗi lần cô quên, tôi sẽ buộc phải nhắc cho cô nhớ. Vậy nên, cô có thể chọnvâng lời, hoặc chọn trừng phạt. Việc đó hoàn toàn phụ thuộc vào cô.” Đầu tôi ngẩng phắt lên, và đôi mắt chứa đầy sự choáng váng, kinh hãi, bực bội của tôi bắt gặp mắt hắn. Tôi sẽ không gọi hắn là Chủ Nhân. Đếch.Bao.Giờ. Dám chắc hắn có thể nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt tôi. Vẻ thách thức không lời ở phía sau chúng hét lên rằng, ‘Cứ thử bắt buộc tôi xem, đồ khốn. Cứ thử xem.’ Hắn nhướng một bên mày lên, đôi mắt đáp lại, ‘Rất vui lòng, vật cưng ạ. Cho tôi một lý do đi.’ Thà không gây ra một trận chiến mà mình không có khả năng thắng, tôi dời mắt trở về mặt đất. Tôi sẽ thoát khỏi đây. Chỉ cần khéo léo là được. “Cô có hiểu chưa?” hắn nói một cách tự mãn. Vâng, thưa Chủ Nhân. Những từ đó không hề được nói ra, sự vắng mặt của chúng đáng được xem xét đấy chứ. “Cô.Có,” hắn nghiêng người tới trước, “Hiểu.Chưa?” Hắn kéo dài mỗi từnhư thể đang nói chuyện với một đứa con nít, hoặc ai đó không hiểu đượctiếng Anh vậy. Lưỡi của tôi đẩy sát vào răng. Tôi nhìn chằm chằm vào chân hắn, khôngthể trả lời, không thể chống cự. Một khối nghẹn dần hình thành trong cổhọng và tôi nuốt xuống để giữ nó ở yên một chỗ, nhưng rồi nước mắt cũngdâng lên. Đó không phải những giọt nước mắt đau đớn hay sợ hãi, mà làthất vọng. “Vậy thì tốt thôi, tôi đoán cô không đói. Nhưng tôi thì có.” Đề cập đến thức ăn làm miệng tôi ứa đầy nước miếng. Mùi đồ ăn làm dạ dày tôi vặn xoắn thành gút. Trong lúc hắn xé một miếng bánh mì, móng taytôi cắm vào lớp thảm mỏng manh nơi nước mắt tôi rỉ xuống. Hắn muốn gì ởtôi mà không thể lấy phức cho xong chứ? Tôi sụt sịt mũi, cố không khócnức nở. Hắn lại chạm vào tôi, vuốt ve ở phía sau gáy. “Nhìn tôi đi.” Tôi chùi nước mắt trên mặt và nhìn lên. Hắn ngồi trở lại ghế, đầunghiêng sang một bên. Hình như là đang cân nhắc gì đó. Hi vọng dù nó có là gì thì cũng sẽ không gây thêm nhục nhã cho tôi, nhưng làm sao chắcđược. Hắn nhặt một miếng thịt cắt sẵn từ dĩa lên và từ từ cho vào miệng, suốt lúc đó mắt vẫn dán lên tôi. Mỗi giọt nước mắt ứa ra đều bị tôinhanh chóng dùng mu bàn tay chùi đi. Tiếp đó, hắn lại nhặt một khối thịt bò vuông vức lên. Tôi nặng nhọc nuốt vào. Hắn nghiêng người tới và giơmẩu đồ ăn thơm ngon trước môi tôi. Với nỗi nhẹ nhõm không chút xấu hổ,tôi há miệng ra, nhưng hắn đã giật tay lại. Rồi hắn lại đưa tới lần nữa. Và lần nữa. Mỗi lần như thế, tôi lại trườnđến gần hơn, cho đến khi cả cơ thể ép giữa hai chân hắn, hai bàn tay đặt ở hai bên người hắn. Thình lình, tôi quấn đôi tay mình quanh bàn tayhắn và bao phủ ngón tay hắn bằng miệng mình nhằm cướp lấy mẩu thức ănkia. Ôi trời ơi, ngon quá. Những ngón tay hắn dầy cộm và mặn mòi trên lưỡi tôi khi tôi xoay sở vồlấy miếng thịt ở giữa chúng. Hắn di chuyển rất nhanh, mấy đầu ngón taytìm thấy lưỡi tôi và véo mạnh, trong khi bàn tay còn lại bấu vào hai bên cổ tôi. Hắn siết mạnh, khiến tôi phải há miệng vì sốc khi cơn đau lanxuống cổ họng. Mẩu thức ăn rơi từ giữa môi tôi xuống sàn và tôi gào lêntrước sự mất mát đó. Hắn thả lưỡi tôi ra, hai bàn tay điều khiển hai bên đầu tôi, kéo nó lên về phía mình. “Tôi đã quá tử tế rồi và cô sẽ họcđược tôi đã lịch sự như thế nào. Cô rất kiêu ngạo và rất ương bướng, vàtôi sẽ đánh cô nhừ tử gấp đôi.” Rồi hắn đứng lên, dùng đủ lực để đẩy tôi ngã ngược ra sau trên sàn. Sảibước ra khỏi phòng, hắn đóng cửa lại. Lần này tôi nghe thấy tiếng khóaxoay vặn. Bên cạnh tôi, mẩu thức ăn đang vẫy gọi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]