tôi dùng để giặt quần áo cho gia đình mình ở nhà. Bụng dạ tôi thắt lại.Tôi không ghét mẹ. Tôi yêu bà ấy. Lẽ ra tôi nên thường xuyên nói với bàđiều đó, kể cả khi bà hiếm khi nói với tôi. Lệ làm mắt tôi đau nhói,nhưng lúc này tôi không thể ngã khuỵu được. Tôi phải nghĩ ra cách trốnthoát.
Bản năng đầu tiên đó là thử dùng cửa, nhưng tôi gạt đi vì nó quá ngungốc. Thứ nhất là vì tôi nhớ nó đã bị khóa. Thêm nữa, nếu nó không khóathì dám chắc tôi sẽ đụng độ thẳng mặt với mấy kẻ bắt cóc thôi. Ánh nhìncủa gã đó, cái gã tên Jair, đôi mắt gã vụt hiện lên trong tâm trí và một cơn rùng mình kinh sợ chạy dọc xuống xương sống tôi
Thay vào đó, tôi rón rén bước đến chỗ màn che và kéo chúng xuống. Cửa sổ bị đóng ván kín mít. Tôi gần như không thể nén nổi một tiếng thét thấtvọng. Luồn mấy ngón tay quanh rìa của tấm ván gỗ, tôi cố kéo nó lên,nhưng không thể được. Chết tiệt.
Cánh cửa bật mở ngay phía sau mà không hề báo trước. Tôi xoay phắt lại,đập mạnh lưng vào tường như thể bản thân có khả năng hòa lẫn với mấy tấm màn. Cửa phòng không bị khóa. Hắn ta vẫn luôn chờ tôi sao?
Nhẹ nhàng, dịu dàng và chậm rãi, tiến qua cửa, đổ bóng trên sàn nhà.Caleb. Hai chân tôi run rẩy vì sợ khi hắn đóng cửa lại và bước về phíatôi. Trông hắn ta hệt như một tên Ác Ma, mặc quần đen cùng áo sơ mi càicúc cũng màu đen, bước đi chầm chậm, thong thả. Vẫn điển trai rạng ngời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/181274/quyen-1-chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.