Chà,” anh ta thì thầm,
Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Suốt đêm qua tôi không hề ngủ. Caleb im lặng vàtôi thấy mừng. Tôi chẳng có gì để nói với anh ta cả. Dù vậy, tôi rấtmong anh ta dừng chuyện tra tấn lại một lúc và cho phép tôi được ngủ -một mình.
Tôi bắt đầu thiếp đi trong khi anh ta đi vòng quanh và tháo dây trói ởđùi và chân tôi. Quả là kì quặc khi vừa cảm thấy mơ màng và thỏa mãn,đồng thời cũng vừa cảm thấy bồn chồn và lo lắng vì được thả ra. Lòng bàn tay ấm nóng của anh ta chạm vào xương sườn và cơn buồn ngủ của tôi biến mất, song sự lo âu thì lại tăng lên.
“Xương sườn của em sao rồi?” anh ta hỏi với vẻ quan tâm ân cần.
“Hơi đau một chút,” tôi đáp, khẽ khàng đến độ tôi ngờ rằng anh ta có thể nghe thấy.
“Có tệ lắm không?” anh ta có vẻ lo lắng.
Tôi rất ghét mỗi khi anh ta như thế này. Thà anh ta cứ là một tên khốnkiếp máu lạnh còn hơn. Ít ra khi đó, tôi có thể tha thứ cho những điềuanh ta đã làm. Thay vào đó, anh ta lại cho tôi thấy phần nhân tính hiếmxuất hiện của mình. Như thế còn tệ hơn – khi biết rằng anh ta hiểu rõ sự khác biệt giữa tử tế và tàn nhẫn mà vẫn chọn điều thấp kém nhất tronghai thứ. Tôi lắc đầu.
Anh ta mở còng ở cổ tay tôi và tôi lập tức cố ngồi dậy. Không phải làmột màn khiêu chiến hay gì cả. Chỉ là chuyện đó dường như là tự nhiênthôi. Hông tôi tê cứng và đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529973/quyen-2-chuong-16-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.