Ồooooo…cô ta thích anh ta. Điều đó vừa khiến tôi ngạc nhiên, lạivừa không. Tôi đã luôn xem Tiến sĩ Sloan và Đặc vụ Reed là người máy,như thể họ không hề có sức sống vậy. Thật thú vị khi được nhìn thấy khía cạnh mới này của họ.
Mặt Reed trông hơi đỏ. Tôi không dám tin là anh ta đang đỏ mặt. Thật sựnhìn anh ta rất đáng yêu. Tôi không muốn anh ta đi. Tôi muốn ngồi trêngiường và nhìn hai người họ lúng ta lúng túng trước sự dò xét của tôi.Thật vậy đấy…chỉ có thế mới công bằng.
“Coi nào, Reed, ở lại đi.” Tôi vỗ vỗ lên khoảng trống ở chân giường, cười toe toét. Anh ta lặng thinh nhìn tôi. Nếu ánh mắt có thể giết người… “Anh đã nói sẽ lắng nghe phần còn lại trong câu chuyện của tôi mà, nhớ không?”
“Tôi thật sự không thể, Cô Ruiz,” anh ta nói, “nhưng tôi sẽ quay lạisau. Trong lúc đó,” anh ta mở cặp và lấy máy ghi âm ra, “ghi âm lại chotôi nhé?”
Sloan cầm lấy máy ghi âm và gật đầu, cẩn trọng không nhìn bất cứ thứ gì cả. “Dĩ nhiên.”
Reed gật đầu cộc lốc rồi đóng cặp lại lần nữa, trước khi gần như bỏ chạy khỏi căn phòng. Tôi thật không dám tin điều mình vừa chứng kiến.
“Chuyện quái gì đang xảy ra giữa hai người thế,” tôi hỏi Sloan với mộthọng đầy khoai chiên. Cô ta quay đầu khỏi cửa và nhìn tôi, vẻ giật mình. Tôi nhướng nhướng lông mày và cô ta bật cười.
“Không gì cả, Livvie. Không có gì hết,” cô ta nói, giọng run run. “Giờthì đừng có ăn khoai chiên của tôi nữa và đưa tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529969/quyen-2-chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.