Ngày thứ 10: Buổi tối
“Tôi phải đi tè,” tôi nói với Reed. Anh ta nhăn mặt nhưng không bìnhluận gì. “Gì chứ? Con người ta thỉnh thoảng phải tè chứ Reed.”
“Phải,” anh ta nói vẻ buồn cười, “Tôi biết. Tôi chỉ không hiểu sao côlại thấy cần phải nói rõ ràng ra như thế thôi. Chỉ một câu đơn giản,‘Tôi muốn nghỉ một chút’ là được rồi.”
Tôi bật cười rồi nhảy xuống giường để đi vào nhà vệ sinh. Reed hơi cứngngười lúc tôi đi ngang qua. Anh ta tránh ánh mắt tôi và cố ý nhìn rangoài cửa sổ. Có thể anh ta kì quặc thế đấy, nhưng tôi lại không thểngăn mình thấy tò mò về anh ta. Tôi tự hỏi anh ta là người thế nào khikhông ở trong vai trò FBI của mình.
Cô biết họ nói gì về những người trầm lặng rồi đấy.
Tôi đã nói chuyện liên tục trong nhiều giờ. Miệng tôi có cảm giác khônhư xương vậy. Tôi gỡ bỏ lớp nhựa bao khỏi một chiếc cốc và hứng nước từ vòi. Vị của nó tởm kinh, nhưng tôi vẫn nuốt vào.
Đâu đó xa xôi trong tâm trí, tôi biết mình nên thấy kiệt quệ về mặt cảmxúc, hay thậm chí là khóc lóc và buồn bã. Nhưng hầu như tôi chỉthấy…không gì cả. Tôi không chắc là vì sao. Tôi đoán là do tôi đã biếtcâu chuyện sẽ kết thúc thế nào, và với mỗi câu chữ được nói ra, tôi biết mình đang chuẩn bị tinh thần cho hồi kết của điều sẽ xảy đến. Cứ nhưtôi đang kể một câu chuyện xảy ra với ai đó khác vậy.
Tôi yêu Caleb. Tôi yêu anh ấy. Tôi không còn quan tâm đến những chuyệntồi tệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529968/quyen-2-chuong-16-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.