Khi mở mắt và nhận ra trời đã sáng, phải mất đến vài phút tôi mới lấylại được định hướng của bản thân. Nỗi lo lắng kéo dài cả đêm qua đangdần phai đi. Tôi không nhớ mình đã ngủ lúc nào, chỉ nhớ bản thân đã nằmtrên giường suy nghĩ nhiều giờ liền, tìm cách thoát ra khỏi hoàn cảnhhiện tại mà không khiến Caleb phải đến cứu mình sau đó.
Căn phòng tôi ngủ rất đẹp và hoàn hảo. Mỗi buổi sáng, ánh nắng sẽ trànvào phòng khi Celia bước vào để kéo những bức màn nặng trịch ra. Tôi cónói với cô ta rằng tôi có thể tự làm việc đó, nhưng cô ta chỉ phớt lờtôi và tiếp tục công việc chuẩn bị cho căn phòng.
“Cô ta không được phép nói chuyện với em,” Caleb nói khi ngồi xuống mépgiường. Chỉ mới có tuần thứ hai ở ngôi biệt thự thôi mà trông anh đã vôcùng mệt mỏi, như thể anh không hề được nghỉ ngơi vậy. Anh cứ phàn nànrằng không thể tiếp tục mặc quần áo để ngủ suốt đời được. Ấy thế nhưngđêm nào anh cũng làm thế.
Caleb thất thường hơn mọi khi trong suốt vài tuần đầu. Phải, anh rất tàn nhẫn. Anh liên tục thử thách tôi, dạy tôi những câu lệnh nhất định bằng tiếng Nga và việc phải làm khi nghe thấy chúng. Anh buộc tôi phải bò,gọi anh là chủ nhân, và phải trải qua hàng loạt sự sỉ nhục để khiến tôiquên đi nỗi xấu hổ.
Hơn tất cả, anh không hề thật sự chạm vào tôi. Anh để tôi ăn mặc kínđáo. Anh bảo vệ tôi bằng cách không cho những người khác đến gần tôi.Tôi biết anh ở bên tôi mỗi tối là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529947/quyen-2-chuong-12-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.