Olivia đang viết vẽ điên cuồng lúc Matthew bước vào. Dường như tinh thần của cô đã khá hơn tối qua. Matthew phải có lời khen với Sloan.
“Cô đang viết gì vậy?” Matthew hỏi. Anh đặt chiếc cặp da xuống rồi antọa. Ghế ở đây thoải mái hơn nhiều so với ghế trong phòng giải lao. Đồng thời, việc ngồi trong phòng bệnh cũng giúp cô chịu nói chuyện nhiềuhơn.
“Tiến sĩ Sloan cho tôi một quyển sổ ghi chép. Rất ngọt ngào nhỉ? Cũngquá lâu rồi tôi chẳng viết lách gì hết. Tôi gần như đã quên mất mình yêu việc đó nhiều thế nào,” Olivia nói. Rồi cô mỉm cười.
“Tôi đâu có hỏi chuyện đó, Cô Ruiz,” Matthew đáp, song lại không hề có sự châm chích trong đó.
Cô thở dài, “Tôi đang…anh biết đấy. Tôi chỉ muốn lưu giữ lại những kí ức của mình trước khi bản thân tôi ngừng tin vào chúng thôi.”
Matthew thật sự không biết phải nói gì ngoại trừ, “Chuyện đó có thể dẫn đến việc nhận trát hầu tòa đấy, cô biết chứ?”
Trông cô dường như bị tác động mạnh, chiếc bút trên tay rơi xuống đánh ‘cạch’. “Thật sao? Sao anh lại làm vậy?”
“Không có gì,” anh dễ dàng nói, “quên chuyện tôi vừa nói đi.”
Cô nhìn anh, sau đó cúi xuống quyển sổ rồi lại nhìn lên anh, trước khinhướng một bên mày lên vẻ nghi ngờ rồi đóng sập quyển sổ lại. “Tôi không quên bất kì điều gì anh nói, Reed ạ. Chỉ có kẻ ngốc mới như thế thôi.”
Matthew nghiêng đầu và cau mặt, “Cảm ơn vì lời khen.”
“Cổ anh bị làm sao vậy?”
Matthew tập trung vào việc giữ cho nỗi xấu hổ của mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529946/quyen-2-chuong-11-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.