Ngày thứ 8:
Hôm nay tôi thấy khá hơn một chút. Nỗi nhớ Caleb vẫn còn, tôi không nghĩ cảm giác đó sẽ tan biến, song tôi đã có thể vượt qua được nhiều phút mà không ngã khuỵu và khóc lóc vì anh; đó là một sự tiến bộ. Tiến sĩ Sloan nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ vượt qua được cả một giờ…một ngày –nhưng tôi chỉ để bản thân mình hi vọng đến đó thôi. Cảm giác như một sựphản bội khi dám hi vọng những điều như thế.
Một lần nữa, tôi lại đang ngồi trong căn phòng vui vẻ họ dùng để thẩmvấn trẻ mẫu giáo. Lần này, tôi không cần nói quá nhiều. Tôi đã có mộtluật sư lo chuyện đó rồi. Anh ta và Đặc vụ Reed đã tranh cãi qua lạisuốt một giờ đồng hồ vừa qua. David, luật sư của tôi, không có gì đángnhìn cho lắm, nhưng anh ta rất thông minh và vô cùng năng nổ. Có gì đóthật nóng bỏng khi quan sát hai người họ cãi nhau…hoặc có lẽ tôi chỉthích nhìn thấy Reed trong tình trạng rối loạn thôi.
Đầu tóc anh ta rối bù do đã cào tay qua tóc quá nhiều để ngăn mình không đấm vào mặt David. Lâu lâu, anh ta lại lia mắt về phía tôi, và tôi cảmthấy một cơn rùng mình đen tối xuất hiện khi nghĩ về điều anh ta muốnlàm với tôi nếu có thể. Nếu anh ta là Caleb, tôi cho rằng một trận đònđét mông sẽ được đưa ra làm hình phạt!
“Chính xác là từ khi nào mà em tưởng tượng bản thân mình là…? Ngườitình của tôi vậy?” Nhịp tim đập rung chuyển cả hộp sọ của tôi. “Có phảitừ lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529913/quyen-2-chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.