Tôi đứng dậy và chạy thẳng vào nhà tắm để nôn ói. Tiếng cười cợt của bọn họ vang lên phía sau, và Kid đã bảo họ quả là lũ khốn. Hai cánh tay tôivòng lấy phần trên của bồn cầu, dám chắc đã dính phải nước tiểu, nhưngvới cái dạ dày trống rỗng và tình trạng say khói bình hút, tôi thật sựkhông thể cho ra được gì cả.
Họ đang cười vào mũi tôi. Lũ khốn. Lẽ ra tôi không nên mất cảnh giác. Lẽ ra tôi không nên tin ai cả. Lẽ ra tôi nên chạy khỏi Tí Hon, và chắcchắn không nên ngủ quên trong nhà tắm. Nhưng việc cố gắng nôn và nônkhan đã rút kiệt sức lực, khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Và say thuốc nữa.
Ban đầu thì rất bình thường, da thịt tôi trở nên ấm nóng hơn và cảm giác rất thuyệt. Những đợt sóng râm ran truyền khắp cơ thể và tôi vươn người thư giãn. Mọi suy nghĩ loãng đi và rất ảo dịu, như thể không còn gìđúng với bản chất của nó nữa, như thể tôi đang rơi, nhưng rơi cũng tốt,thế nên tôi cứ xuôi theo. Tôi cảm thấy được bao bọc. Rồi sự êm dịu trởnên thô ráp hơn, còn cảm giác ấm áp thì lại quá nóng và khó chịu. Tôigiật nảy, cơ thể trở nên rối ren. Cái đầu ong ong của tôi. Haimắt tôi bắt đầu giần giật, nhưng lại không thể mở lớn hết cỡ được, rồiđột nhiên, tôi có cảm giác kì quặc là hai nhũ hoa của mình đang bị kéoqua lớp vải đầm bởi thứ gì đó cùn nhưng rất chắc.
Theo bản năng, tôi đẩy thứ áp lực đó ra bằng tay. Khi nhận ra đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529874/quyen-1-chuong-11-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.