Choáng váng, tôi nhìn trân trân ra buổi đêm. Với tay qua những chấnsong, ước gì chúng không tồn tại, tôi chạm vào khung cửa sổ, vào mặtkính ấm áp. Cảnh vật thật yên ắng và khó nhận diện; chẳng thấy mặt trăng đâu cả. Tôi tự hỏi liệu có phải do khung cảnh trơ lì tối đen này mà hắn cho phép tôi ra ngoài đêm nay không - chẳng thể nào biết được tôi đang ở chỗ quái nào cả. Có thể tôi chỉ đang ở cách nơi mình sống ba khối nhà,hoặc đang ở một đất nước hoàn toàn khác. Suy nghĩ đó dày vò tôi, Mexicorất gần với California, nhưng lại quá xa với bất kì hi vọng được cứuthoát nào. Giọng của Caleb xâm nhập vào dòng suy nghĩ của tôi, “Em đóikhông?” hắn nói từ phía sau tôi, rất xa phía sau.
Tôi không nhìn lại hắn, chỉ mải thu vào bóng tôi bên ngoài, bị sao lãng bởi tất cả mọi thứ. Tôi xoay sở nói, “Kiểu như thế”.
“À thì, đó ‘kiểu như’ là một câu hỏi có hay không. Tôi sẽ rất biết ơnnếu em trả lời rõ ràng hơn, và đối diện với tôi khi nói chuyện.” Tôi dứt mắt khỏi khung cửa sổ và nhìn hắn. Hắn lại đeo nụ cười tươi rói lên mặt lần nữa. Chính nụ cười đó là nguyên nhân gây ra sự rối loạn trong lòngtôi. Trong bóng tối, nó khiến tôi quằn quại khổ sở, trong ánh sáng – nógần như khiến tôi tê liệt.
“Tôi xin lỗi, thưa Chủ Nhân,” tôi nói, lấy lại bình tĩnh. “Vâng…tôiđói.” Tôi quay về phía cửa sổ và siết lấy các chấn song. Những lời hắnnói vang vọng trong đầu tôi, “Em thật tuyệt. Tôi yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529857/quyen-1-chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.