Edit: melbournje
?
Sáu giờ ngày kế tiếp, chuông báo thức ở điện thoại của Đồng Kiều vang lên.
Một đêm triền miên, cả người Đồng Kiều giống như linh kiện bị va nát, nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt lại không muốn nhúc nhích.
Lúc này, một cánh tay thon dài duỗi tới, vượt qua cô đem điện thoại trên tủ giường cầm lên, tắt báo thức đi.
Không có âm thanh tựa như đòi mạng nữa, Đồng Kiều mở mắt, trong con ngươi hiện lên đầy tia máu.
Ngụy Cẩn Hằng cũng không có nghỉ ngơi tốt, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Hiện tại đã muốn rời giường rồi sao?"
Đồng Kiều không muốn nói chuyện, mỏi mệt gật đầu.
Lúc này, trong chăn có một đôi tay chiếm hữu sau lưng cô, cường độ vừa phải giúp cô xoa bóp cái eo đau nhức.
"Tôi đưa cô về."
Đồng Kiều từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, muốn mở miệng ra nói nhưng chỉ phát ra mấy tiếng khàn khàn, có thể thấy được trận "chiến tranh" tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
"Không cần, tôi tự gọi taxi về, không phải hôm nay anh còn phải đi ký hợp đồng sao, ngủ một chút đi."
Nói, cô một lần nữa mở mắt, từ trên giường đứng lên.
Ngụy Cẩn Hằng muốn đưa cô về, nhưng lại bị cự tuyệt.
Đồng Kiều ngủ không đến hai tiếng gọi xe taxi đi đến trường quay, còn cảm giác đầu của mình đang bay trên không trung.
Sau khi quay xong đến khoảng 9h, cô tìm một bóng cây không có ai ngồi xuống, cầm kịch bản nhìn, lại phát hiện căn bản mình đọc không nổi, dứt khoát đặt đồng hồ báo thức một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cua-anh-em-quet-ca-doi-cung-khong-het/1301802/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.