1
Năm phụ thân ta mười tám tuổi, ông thi đỗ tú tài, khi ấy khí thế bừng bừng, ý chí dạt dào.
Giờ ông đã bốn mươi tám, vẫn chỉ là tú tài.
Vì chuyện thi cử, ông cố kéo đến ba mươi tuổi mới chịu thành thân.
Sau khi thành thân, ông cứ mãi ôm mộng gửi gắm kỳ vọng vào đời sau, đáng tiếc chỉ sinh được một nữ nhi là ta.
May mà mẫu thân ta tuy là người “cao gả” nhưng lại rất biết cách nắm giữ phu quân.
Ông không sinh lòng khác, chỉ trách bản thân “đã già”, nên chẳng thể sinh được nhi tử.
Vì thế ngày nào ông cũng u sầu, còn mẫu thân ta ngoài việc quán xuyến việc nhà, vẫn phải dành tâm tư để an ủi, dỗ dành ông.
Những lời ấy, ta nghe đến mức tai sắp mọc kén.
Khi còn nhỏ, ta từng lén khóc, chỉ hận mình không thể biến thành nam tử.
Nay nghĩ lại, hận ấy đã hóa thành nghịch lân lớn lên trong thân thể này.
Khi ấy, ta đêm đêm khóc, ban ngày lại học, khiến thân thể yếu đuối, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng trong lòng thì không phục thua ai.
Vì thế mà ta lớn lên thành người như bây giờ, vừa nhút nhát vừa bướng bỉnh.
Cảm xúc hơi nặng một chút là nước mắt đã dâng đầy, cãi nhau với người ta thì cả người run lẩy bẩy, rõ ràng trong lòng có tính toán sẵn nhưng lại chẳng nói ra được.
Phụ thân ta cả đời mong rời khỏi thôn Linh Thủy, còn ta lại cố chấp muốn sống cả đời ở thôn Linh Thủy.
Núi rừng, ruộng nước tổ tiên truyền lại, vào tay mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891199/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.