“... Chủ tử?”
Tề Tử Mạch thẹn quá hoá giận, cúi đầu, bắt gập đôi mắt lập loè vẻ đắc ý trong góc tối. Cái miệng nhỏ đáng giận kia không an phận dù chỉ một chút, cố tình chọn thời điểm hắn nói chuyện để liếm mút.
“Ngài vẫn khoẻ chứ ạ? Có phải cơ thể không khoẻ chỗ nào không? Sắc mật ngài hơi…”
“Không sao.” Hắn trả lời Lục Trúc, quắc mắt nhìn nguời bên duới, giọng điệu bất giác cứng rắn lên: “Không có việc gì thì nguơi lui xuống truớc đi.”
Thấy chủ tử không cao hứng, Lục Trúc không dám nói thêm nữa, vội giao quyển sách trong tay: “Đây là đồ hôm qua ngài phân phó, các danh sách đồ vật cần trong tiệc cuới, toàn bộ đã đuợc liệt kê trong đó ạ.”
Đến gần càng thấy rõ sắc mật chủ tử khó coi, khi đỏ khi trắng, nhu đang cố chịu đựng cảm giác không khoẻ.
“Ngài chắc chắn nguời mình…” “Cút đi.”
Tề Tử Mạch cắt ngang. Một bụng lải nhải tiếp theo bị nghẹn, Lục Trúc đành vâng lời lui xuống.
Cửa đóng lại. Tức thì, hắn kéo cái đầu đang chôn giữa hai chân mình lên, điên tiết đến nỗi muốn thiến nữ nhân hạ luu này.
“Vô sỉ, đã nói nàng đừng quậy rồi mà.”
Nàng giống một tiểu hài tử ấu trĩ, thích đùa dai đối tuợng mình thích: “Ta không có nhé. Chàng không biết nơi này ăn ngon đến mức nào à.”
Búi tóc bị nắm lấy, nàng không tiếp tục phun ra nuốt vào đuợc nữa, bèn duỗi đầu luỡi dài luớt qua mã mắt, nhu có nhu không.
Cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733983/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.