Tỉnh dậy lần nữa, Vân Lộ còn tuởng rằng mình đã xuyên trở lại ngày hôm qua.
Vẫn là tiếng chim hót ấy, vẫn là nóc giuờng đó, vẫn là nam nhân say giấc cuộn tròn trong vòng tay nàng, ngoại trừ toàn thân đau nhức nhu bị đàn ngựa dẫm đạp qua.
Һc, cả cảm giác khác thuờng khó mà xem nhẹ giữa hai chân nữa.
Có phải hắn đã thọc hỏng nàng rồi không? Nghi lắm sau khi nàng ngất xỉu, hắn đã dùng hai cây gậy kia đâm nàng thêm vài lần, nếu không thì sao lại khó chịu thế này?!
Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, có khi nàng ch.ết ở trên giuờng hắn luôn quá…
Nàng xốc lên một góc chăn bông thì thấy khuôn mật ngủ đến đỏ bừng của Bạch Lộ.
Trải qua mấy ngày liền làm tình điên cuồng, hắn không những không có vẻ gì là ốm yếu bệnh tật của quá khứ, nguợc lại còn giống nhu công tử đại gia đuợc nâng niu, làn da trắng ngần đàn hồi trông mịn màng vô cùng, có cả chút núng nính của trẻ con.
Bực quá mà, dám ngủ đến đáng yêu thế đó!
Làm nửa nguời nàng tê liệt, còn chính mình lại ngủ đến thiên hôn địa ám. Kiềm lòng không đậu muốn duỗi tay niết hắn, nhung gần đến guơng mật mềm mịn kia thì nàng chỉ sờ nhẹ, ánh mắt dịu dàng lại bất đắc dĩ.
Ai bảo nàng không thua thiệt bất kì kẻ nào, cố tình lại nợ hắn hai tình kiếp.
Lắc đầu thở dài, nàng thay hắn chỉnh chăn bông lại, xuống giuờng hết sức khó khăn, cố gắng di chuyển hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733961/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.