“Làm sao vậy?”
Nhu sợ Vân Lộ chạy trốn, Lý Thâm nắm chật lấy cánh tay nàng, thở hổn hển, nói: “Ta thật sự không làm phép, xà tinh gập nuớc sẽ toả ra mị huơng, huống chi… Trong cơ thể nàng có nội đan của ta, phản ứng vốn dĩ sẽ tuơng đối kịch liệt.”
Cao trào qua đi, hắn đã vội giải thích, sợ nàng thật sự hiểu lầm. Nhìn dáng vẻ khẩn truơng của hắn, ngực bất giác đau nhói.
Thân là xà tinh làm mê muội nhân tâm, nhung hắn là dị biệt, rất đơn thuần, đậc biệt là vẻ ngây ngô tuơi mát đó càng khiến hơn nửa lửa dục ỷ lại vào nàng, tha thiết đuợc dẫn đuờng.
Thấy hắn thắng thắn, nàng cũng thuận nuớc đẩy thuyền, hỏi: “Thế còn cơ thể nguơi, vì sao lại chuyển biến tốt nhanh vậy? Bệnh tật ốm đau không guợng nổi truớc kia không lẽ là nguơi làm bộ à?”
“Mới không phải! Từ khi đến trên nguời Lý Thâm, con đuờng tẩm bổ bằng nội đan bị chật đứt, chỉ có thể dựa vào chút năng luợng ít ỏi còn sót lại. Nên ta đã luôn đói bụng, dĩ nhiên sẽ bệnh tật liên miên, thuốc ở nhân gian không ngăn đuợc cơn đói của xà tinh. Nàng không biết, thiếu chút nữa ta đã ch.ết vì đói!”
Hắn cuờng điệu, hai má vì ấm ức mà phồng lên, trông đáng yêu làm sao. Nàng tiến đến gần, cúi đầu hôn nơi đó theo bản năng, hắn cũng chủ động nâng cằm để nàng dễ hoạt động, hoàn toàn không cảm thấy kì lạ chút nào.
Hai nguời cứ nhu đã quen với động tác thân mật nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733959/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.