Phượng Nguyệt Thiền khép cánh cửa, xoay lưng, tá hoả khi nhìn thấy vật trên tay của Huyết Thần Hy, ba bước thành một bước tiến đến, nhanh tay đoạt lấy bức hoạ đem giấu ở sau lưng, mở miệng hỏi để dời sự chú ý của Huyết Thần Hy.
- Sư tổ đến tìm sư điệt có việc gì?.
Huyết Thần Hy thu hồi tầm mắt, giương lên khoé môi khi nhìn thấy biểu hiện giấu đầu lòi đuôi của Phượng Nguyệt Thiền, ngồi xuống ghế, thong thả nói.
- Chẳng phải mấy ngày trước sư điệt có việc đến tìm sư tổ sao?.
- Chuyện đó... Lúc trước sư điệt có việc nên đến tìm sư tổ nhưng bây giờ thì hết rồi.
Phượng Nguyệt Thiền ấp úng cắn răng nói, "sao có thể nói thẳng ra sư điệt nhớ sư tổ nên đến tìm, xấu hổ chết".
- Vậy sao, thế thì sư tổ về đây.
Huyết Thần thầm cười trong bụng, làm bộ đứng dậy.
"Khó khăn lắm mới gặp được sư tổ, người đâu thể đến rồi về như vậy" Phượng Nguyệt Thiền cuống quýt lên, vội nói.
- Sư tổ đã đến rồi thì ở lại một chút rồi hả về, sư điệt có vài khúc mắc cần người giải đáp.
Phượng Nguyệt cơ trí tìm ra lí do giữ chân Huyết Thần Hy.
- Ừm, cũng được.
Huyết Thần Hy đơn giản đáp, lại ngồi xuống ghế, thầm thích thú trước biểu hiện khả ái của Phượng Nguyệt Thiền.
Phượng Nguyệt Thiền thở ra một hơi khi Huyết Thần Hy chịu ở lại, tùy tiện đặt bức hoạ lên trên kệ rồi ngồi xuống cùng, hiểu chuyện mà rót trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chien-tu-chan-gioi/1953404/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.