Một khắc khi nhìn thấy y phục đen huyền cùng hoa văn đỏ diễm của người này, tâm Phượng Nguyệt Thiền rung động dữ dội tựa như dây đàn một lần nữa rung lên thanh âm. Chỉ là y phục rất giống với người trong mộng và cả chiều cao tương đồng này nữa, sinh ra ảo giác cho Phượng Nguyệt Thiền rằng người hằng đêm gọi nàng là "nương tử" đã xuất hiện và đang ở ngay trước mặt nàng.
Giấc mộng kì lạ đó mãi đi theo nàng dài đăng đẵng tận ba năm trời, chẳng biết từ khi nào nàng đã mặc định nàng là người đã có phu quân, mỗi đêm ôm một mối tương tư tiến vào mộng chỉ để nghe nàng ấy gọi nàng hai tiếng "nương tử". Giờ đây nỗi nhớ nhung bộc phát mãnh liệt hơn hết, nàng muốn tiến đến ôm chầm lấy người trước mặt, một cái ôm chân thực chứ chẳng phải là hư vô, gọi nàng ấy hai tiếng thân thương "tướng công". Chỉ là chân vừa bước lên một bước, môi hồng vừa hé mở đã có người chen ngang, đánh thức lí trí nàng thoát hỏi mê muội.
- Sư phụ, bản nhạc vừa rồi cảm động quá đi, đồ đệ khóc rồi này, hu hu...
Hàn Tuấn Sảng đứng giữa hai người, vừa nói vừa chấm nước mắt.
Người ta đang tình cảm tự nhiên chen vô có duyên thấy ớn lạnh.
- Xin hỏi cao danh quý tánh của hai vị?. Tại sao đêm hôm lại đến đây dạo chơi?.
Phượng Nguyệt Thiền thu hồi tầm mắt chất chứa bao tâm tư, cười xã giao hỏi. Nàng đã sớm phát hiện ra kể từ lúc hai người nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chien-tu-chan-gioi/1953393/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.