Hạ Diệu rút phăng chiếc gối dưới đầu ném bay ra đằng sau, ngăn cách đầu cậu với đầu Viên Tung. Viên Tung chẳng những không ngừng quấy rối, trái lại càng táo tợn hơn. Hắn đệm cánh tay mình xuống để Hạ Diệu làm gối, thế là từ đầu đến chân Hạ Diệu đều bị Viên Tung ôm chặt vào lòng.
Hạ Diệu không giằng co nổi nữa, bèn thẳng thắn coi Viên Tung như một cái đệm người vừa cứng vừa ấm, cho hắn xấu hổ chết đi!
Cằm Viên Tung đặt trên cổ Hạ Diệu, ánh mắt tỉ mỉ phác họa đường nét trên mặt Hạ Diệu, sau khi lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng một hơi thở mạnh mẽ phả vào tai Hạ Diệu.
“Trông thật đẹp.”
Viên Tung chưa từng tùy tiện khen ai, càng không cần phải nói đến các loại hình dung từ như “thật”, “quá”, “đặc biệt”… Thế nên Thi Thiên Bưu được hắn khen mấy câu mới cam tâm tình nguyện mà chấp nhận bị trừ tiền lương. Nếu hắn từ đáy lòng tán thưởng một người, vậy thì chứng tỏ điểm được tán thưởng của người ấy đã tốt đến mức không thể bới móc.
Hạ Diệu vốn định trực tiếp làm lơ, nhưng Viên Tung vừa mở miệng, phần cằm cùng quai hàm lún phún râu liền vô thức cọ cọ lên cổ cậu, chọc Hạ Diệu nổi hết da gà.
Sợ Viên Tung phát hiện ra sự mẫn cảm của cậu rồi lại càng gây sức ép táo tợn hơn, Hạ Diệu đành phải lén lút xích ra một tấc, đồng thời trả lời lấy lệ một câu.
“Tại anh cả ngày phải ở cùng một đám đàn ông thô kệch nên mắt thẩm mĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-kha-dang/1307002/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.