Buổi tối tan ca, Hạ Diệu xách theo một chai thuốc diệt muỗi đi về nhà.
Cậu lau dọn sạch sẽ toàn bộ bức tường bên ngoài bị hắt canh cá và uế vật, rồi lại xịt cả thuốc diệt muỗi. Lúc xịt còn lén la lén lút, hệt như đang làm chuyện gì xấu xa, chỉ sợ bị người ta bắt gặp. Lúc hắt đồ bẩn ra thì rất dễ dàng, chỉ mấy động tác là xong, khi dọn dẹp tẩy rửa lại tốn thể lực vô cùng, Hạ Diệu bận rộn suốt cả hồi lâu.
Mãi tới hơn chín giờ tối, Hạ Diệu mới coi như đã tẩy sạch bãi chiến trường này.
Đưa tay lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng không khỏi càu nhàu.
Vẩy xong lại đi dọn sạch, dẫn muỗi tới lại đuổi muỗi đi, mình đây chẳng phải nhàn quá hóa rồ rồi sao? Trực tiếp nói thẳng với hắn, ầm ĩ đuổi hắn đi chẳng phải xong việc rồi sao?
Sau đấy, Hạ Diệu tự tìm cho mình một cái cớ miễn cưỡng chấp nhận được.
Phàm là bộ đội đặc chủng, đều có tố chất tâm lý siêu phàm và ý chí bền vững kiên định, loại người này đuổi đi chẳng được đâu. Vả lại, tự nhiên miễn phí “mời” được một tay bảo tiêu cấp cao nhất, loại tiện nghi này biết đi đâu mà nhặt?
Có lẽ là do quá mệt, Hạ Diệu nằm ụp xuống giường liền ngủ, ngay cả đèn cũng không tắt, rèm cửa cũng không kéo.
Lúc Viên Tung tới, mùi thuốc diệt muỗi còn chưa tán hết, gió đêm vừa thổi qua, mùi hương liền lẻn vào mũi Viên Tung. Hắn như nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Diệu lúc xịt thuốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-kha-dang/1306973/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.